Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa?

Chương 49: Cùng nhau vượt qua

Triều Khắc Hàn bắt đầu theo chỉ dẫn của bác sĩ làm vật lý trị liệu. Những ngày đầu tiên đối với hắn, giống như địa ngục, thậm chí tự lấy cho mình ly nước cũng không làm được.

Mộc Lạc Hi chưa một lần rời khỏi hắn, ban đêm cũng lưu lại ngủ trên sô pha của phòng bệnh. Triều Khắc Hàn nhìn cô vì mình lo lắng như thế, hắn rất đau lòng; chỉ trách hắn bây giờ chẳng thể làm được gì.

Hắn lúc này giống như một đứa trẻ, không thể đi, không thể cầm đũa, không thể tự mình chăm lo cho bản thân, mọi sự đều phải nhờ đến Mộc Lạc Hi cùng y tá.

Một tháng trôi qua, dưới sự giúp đỡ của mọi người và sự kiên trì của mình, hắn bắt đầu có thể lại cử động tay, mặc dù động tác không nhanh nhưng xem ra có tiến triển tốt.

Hắn có thể tự mình cầm muỗng, có thể chạm tay vào Lạc Hi mỗi khi cô tiến lại gần. Lúc này cảm giác vô dụng trong lòng hắn mới giảm bớt một chút..

Tháng 11 mùa đông vẫn ngự trị ở thành phố Bắc Kinh.. bông tuyết vẫn rơi, khí trời vẫn như thế lạnh lẽo.

Nhưng khi con người không còn đơn lẻ, dù cho có bao nhiêu mùa đông cũng không thể đánh tan cảm giác ấm áp do hạnh phúc mang đến.

Mộc Lạc Hi đẩy chiếc xe lăn của hắn đi dạo dưới hoa viên bệnh viện.

Mộc Lạc Hi khoát một chiếc áo lông màu trắng, đứng dưới làn tuyết, cô trông như một thiên thần lạc xuống hạ giới.

Triều Khắc Hàn vẫn mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, bên ngoài khoát thêm chiếc áo khoát sẫm màu.

– Hi Hi..

– Hử?

Cô cúi mặt xuống sát bên tai hắn.

– Lại đây.

Hắn vươn tay nắm lấy tay cô, bắt cô phải tới trước mặt mình.

Mộc Lạc Hi ngồi xổm trước hắn, đôi mắt long lanh nhìn hắn đợi chờ. Triều Khắc Hàn cưng chiều nhìn cô, ánh mắt đan xen vẻ đau lòng.

– Hi nhi..

– Làm sao? – Mộc Lạc Hi khẽ chớp đôi mắt

– Cảm ơn em.

Mộc Lạc Hi thoáng ngạc nhiên, có chút không hiểu hắn nói gì.

– Sao lại cảm ơn em?

– Cảm ơn em vì đã ở bên anh, vì đã luôn tin tưởng và đặt hy vọng vào anh.

Mộc Lạc Hi nghe hắn nói, đầu tiên là sững người, sau đó lại phì cười, nói đùa:

– Không bên anh, thì em phải bên ai đây?

– Lạc Hi.. em mệt mỏi không? – Hắn vuốt tóc cô.

– Này, hôm nay anh sao vậy? Nói chuyện thật lạ lùng. – Cô bất đắc dĩ nhíu mày.

– Trả lời anh.

– Anh chính là nguyên nhân khiến mọi mệt mỏi của em tan biến, vậy thì ở bên anh sao em có thể mệt mỏi đây? – Cô nhìn hắn dịu dàng.

– Đứa ngốc, ý anh không phải thế.

– Em biết, biết anh đang nghĩ gì. Anh đang nghĩ bây giờ anh chẳng khác một tên vô dụng, anh đang nghĩ anh không xứng với em, không đáng để em chờ đợi, đúng không?

Triều Khắc Hàn im lặng như một sự đồng ý với lời nói của cô.

– Nếu như anh không xứng đáng để em đợi thì em đã rời khỏi anh từ rất lâu rồi, có lẽ là 6 năm trước cơ. Bác sĩ đã nói anh nhất định khỏe lại, hơn nữa em tin chắc anh còn khỏe lại rất nhanh.

Triều Khắc Hàn nghe cô nói, hắn cảm thấy mình đã đem đến cho cô quá nhiều tổn thương.

Cô gái nhỏ này, hắn muốn dùng cả đời để bù đắp và yêu thương cô.

Hắn chỉ sợ.. Mộc Lạc Hi không thể đợi thêm, càng không thể chấp nhận hắn nữa. Nhưng hình như, hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi..

Mộc Lạc Hi nắm chặt tay hắn, chân thành nói lên tấm lòng của mình.

– Dù anh có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không rời xa anh nữa, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian của nhau rồi. Dù cho bên anh còn phải đợi bao lâu, còn phải đau bao nhiêu, em cũng không quan tâm, chỉ quan tâm anh là người em yêu. Em là cam tâm tình nguyện lưu lại bên anh, vì thế để em chăm sóc anh, chúng ta cùng nhau vượt qua khoảng thời gian này, được không?

Môi mỏng khiêu gợi khẽ cong lên, cánh tay hắn vươn ra đan vào mái tóc mềm mượt.

Tâm trạng hắn lúc này hoàn toàn thả lỏng, nỗi sợ hãi mất đi cô cũng vì những lời đó mà bay biến..

Triều Khắc Hàn sẽ dùng quãng thời gian còn lại của mình, hảo hảo yêu thương cô. Hắn sẽ bao bọc cô trong vòng tay rắn chắc của mình, dung túng cho mọi hành động của cô, dùng sự cưng chiều và ấm áp để bảo vệ người con gái hắn yêu.

– Được, chỉ cần em không rời xa anh, mọi thứ đều có thể.

Mộc Lạc Hi nhìn hắn cười híp cả mắt, cảm nhận bàn tay ấm áp của hắn đặt trên mặt mình.

Triều Khắc Hàn trìu mến nhìn cô, giống như đang nhìn ngắm một bảo vật trân quý, ánh mắt cũng tràn ngập sự dịu dàng.

Ánh mặt trời ấm áp xen qua kẽ lá, phản chiếu trên những bông tuyết đang rơi càng bật lên vẻ đẹp của khung cảnh nơi hoa viên.

Hình ảnh một chàng trai ngồi trên xe lăn, đưa mắt cưng chiều nhìn người con gái chơi đùa với những bông tuyết, cô gái treo trên môi nụ cười rực rỡ lại ấm áp như ánh mặt trời ngày đông; đẹp đến kì lạ..

Thỉnh thoảng trong không khí vang lên tiếng cười trong trẻo của cô gái, thêm vào cho bức tranh đẹp một mảnh sinh động.

“Bắc Kinh, tháng 11. Tôi cùng anh đã lưu lại một khoảnh khắc – hạnh phúc.”

New York, Mỹ.

Nghiên Hi

Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc dừng lại ở tầng cao nhất.

Vương Triết Nhã trong bộ quần áo công sở chỉnh tề bước ra, tiến thẳng đến phòng thư kí của mình.

Hôm nay cô đi làm trễ một tiếng, hợp đồng còn chưa soạn xong, tốt nhất không nên để tên kia bắt gặp nếu không cô chết chắc.

Vương Triết Nhã vừa lật tài liệu ra, chưa kịp nhìn rõ chữ viết trong đó, cửa phòng đã bị mở tung.

Mày đẹp nhíu lại, ai bất lịch sự như thế chứ? Thoáng chốc cô quên mất trên tầng lầu này chỉ có hai người làm việc.

– Có việc gì? – Giọng nói ấm áp lan tràn khắp phòng làm việc.

Vương Triết Nhã không ngước lên mà chỉ hỏi, một lúc không nhận được câu trả lời cô nghe thấy tiếng giày hướng bàn mình đi tới.

Hương nước hoa quen thuộc nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí, mùi hương khiến tim cô đập liên hồi.

Vương Triết Nhã ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt anh tuấn gần sát mình, giống như nhìn thấy ma quỷ khẽ kêu một tiếng.

Khóe miệng tà mị nhếch lên, phản ứng của cô khiến anh nổi lên cảm giác muốn trêu chọc.

– Hôm qua đi đâu?

– Liên quan gì đến anh?

Gương mặt cô hồi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, một chút cũng không sợ đối mặt với anh.

– Nói. – Anh thu lại vẻ bỡn cợt, thái độ thay đổi hoàn toàn.

– Anh thật phiền, nếu không có gì thì xin mời ra ngoài, đừng làm phiền tôi làm việc.

Cô lạnh lùng lên tiếng, cúi đầu xuống đống công văn trên bàn.

Mộc Tử Nghiên khẽ cười.

– Thư ký Vương, đi làm trễ vốn không phải là tác phong của cô.

Vương Triết Nhã giống như chột dạ, nhíu mày nhìn hắn.

– Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi sao?

– Bớt lảm nhảm, không có việc gì thì đi ra ngoài.

Trên thương trường không một ai không biết đến danh Mộc Tử Nghiên, anh tồn tại ở chiến trường đó như một ác quỷ; bất kể là gì chỉ cần anh muốn đều phải đoạt tới tay, thương nhân trong giới dù cho là trưởng bối cũng phải nể nang vài phần.

Vương Triết Nhã thì là ai? Chỉ là một thư ký tổng giám đốc mà thôi, cùng lắm thì gia cảnh tốt một chút.

Đã bao giờ thấy qua thư ký dùng giọng điệu ra lệnh như thế nói chuyện với tổng giám đốc của mình chưa?

Cô chính là cả gan nói với anh như thế.

Điều kì lạ là mỗi lần dù cho cô có hành động gì quá đáng anh cũng chỉ mỉm cười cho qua.. mọi hành vi của cô đều được anh dung túng.

Mộc Tử Nghiên âm thầm bao bọc cô là thế, nhưng có người lại chẳng hề hay biết; vô tâm vô phổi mà hết lần này đến lần khác tổn thương anh.

– Nói cho tôi biết, hôm qua em đến nơi đó làm gì? – Thái độ anh hoàn toàn nghiêm túc.

– Nơi đó? Nơi nào? – Cô nhíu mày.

– Tôi hỏi em, đến nhà hàng đó làm gì?

Anh chống tay lên bàn làm việc của cô, hai người mặt đối mặt và cô nhận thấy ánh mắt anh như đang kìm nén cơn giận của mình.

– Anh theo dõi tôi? – Cô chợt hiểu ra.

– Đó không phải theo dõi, là quan tâm.

Mộc Tử Nghiên không hề có một chút chột dạ mà còn nói lệch đi sự thật.

– Quan tâm? – Cô cười anh đầy mỉa mai. – Anh điên à?

– Ừ tôi điên đấy, đều là vì em mà ra cả. – Giọng anh bất giác lớn hơn một chút.

– Anh nói cái gì vậy?.

Vương Triết Nhã thật sự bị lời nói của anh làm cho sợ hãi, cái gì vì cô? Cô cùng anh có quan hệ gì chứ?!

Mộc Tử Nghiên vòng qua bàn làm việc, đem cô đang ngồi trên ghế kéo dậy, ép đến cửa kính phía sau.

– Trả lời tôi, hôm qua em đến nơi đó cùng tên kia làm gì?

Mộc Tử Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói ra, hôm qua chính mắt anh nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào nhà hàng. Quen biết cô lâu như vậy, cô chỉ hay đến những quán nhỏ mà chưa một lần vào nhà hàng, cô còn từng nói với anh những nơi đó rất tốn kém. Nếu vậy hôm qua cô cùng tên đó đến nhà hàng phải lý giải làm sao?

– Đồ thần kinh. – Cô dùng lực đẩy hắn ra.

– Nói – Anh nắm lấy tay cô không để cô động đậy.

– Đó là đối tác hẹn anh nhưng anh lại bận việc phân phó tôi đi thay. Đột nhiên lại nổi điên với tôi, muốn làm loạn thì cũng đừng lôi tôi vào. Tôi rất bận.

Vương Triết Nhã gằng từng chữ, cô đã bắt đầu đứng không vững.

Mộc Tử Nghiên sững người, hóa ra là thế, khó trách anh cứ cảm thấy người đó thật quen mắt.

Mộc Tử Nghiên biết rõ là mình đang ghen, ghen đến mức chẳng còn nhìn rõ sự việc đã dọa sợ cô..

Cả ngày hôm qua anh đều lặng lẽ đi theo cô, nhìn thấy cô cùng một người đàn ông đi vào nhà hàng sang trọng. Sau hai tiếng lại cùng người đó đi ra, người đàn ông còn vô cùng khách khí đưa cô về tận nhà.

Cô xuống xe ở một công viên gần nhà, hắn cũng đi theo cô ở một khoảng cách rất ra, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng nhỏ bé từng bước về đến nhà.

Cô đến Mỹ sống ở một khu chung cư cao cấp, Mộc Tử Nghiên còn ở dưới lầu đợi đến tận khi căn nhà trên tầng thứ 15 sáng đèn mới nổ máy đi khỏi.

– Là đối tác..? – Anh đột nhiên ngẩn ra.

Vương Triết Nhã đột nhiên dùng lực rất mạnh đẩy anh ra, bản thân cô loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.

Mộc Tử Nghiên nhìn biểu hiện của cô, không biết cô gặp phải chuyện gì lập tức đuổi theo ra ngoài. Anh cũng quên mất nơi cô đi vào là nhà vệ sinh nữ, cứ thế xông vào.

Vương Triết Nhã ở bồn rửa tay nôn đến khuôn mặt đỏ bừng, sáng nay cô còn chưa ăn gì, không có thứ gì để nôn ra cảm giác cổ họng đau rát.

Mộc Tử Nghiên yên lặng đứng phía sau khẽ vuốt ve lưng cô, muốn làm dịu đi cảm giác khó chịu của cô.

Sau một hồi cô mới rửa sạch mặt mình ngước lên nhìn anh từ trong gương, mày đẹp nhíu lại.

– Đây là nhà vệ sinh nữ.

Cô quay lại, vô tình khiến bản thân bị nhốt trong vòng tay của anh.

– Tôi biết. – Anh bình thản.

– Vậy sao còn đi vào đây?

– Vì lo cho em.

Gương mặt anh tuấn tiến lại gần sát mặt cô, hơi thở của anh phả lên gò má mịn màng của cô.

Trong một khắc, Vương Triết Nhã cảm giác tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang sợ hãi.

– Đồ điên.

Cô lại đẩy anh lần nữa, chẳng may lần này bị anh bắt được; tay cô bị bàn tay to lớn của hắn bao bọc.

– Em sao vậy?

Vương Triết Nhã nhíu mày, càng ngày càng thấy anh ta nói chuyện khó hiểu.

– Vì sao lại nôn?

– Tôi sợ độ cao.

Lần này đến lượt anh nhíu mày, sợ độ cao? Nhưng anh đâu có làm gì?

– Chúng ta làm việc ở tầng 30 và tấm kính trong phòng làm việc là bằng thủy tinh.

Vương Triết Nhã kiên nhẫn giải thích.

– Xin lỗi..

Mộc Tử Nghiên đưa tay toan vuốt má cô, lại bị cô xoay đầu lẩn tránh.

– Tôi còn rất nhiều việc.

Vương Triết Nhã lách người thoát khỏi vòng tay anh.

Mộc Tử Nghiên sẽ chẳng bao giờ biết được lúc quay người đi khuôn mặt thanh tú của cô đã nhuộm một màu đỏ hồng.

Vương Triết Nhã cũng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy lúc cô quay đi, vẻ mặt anh thể hiện rõ sự thất bại, ánh mắt anh hiện đầy vẻ bất đắc dĩ, bên môi nở nụ cười tự giễu.

Từ hôm Mộc Lạc Hi ở trước mặt anh hỏi đến chuyện của hai người, dường như cuộc sống của anh cũng bắt đầu thay đổi.

Anh phát hiện mình quan tâm đến cô nhiều hơn, anh phát hiện mình muốn biết tất cả mối quan hệ của cô cũng như cô đang làm gì đang ở đâu.

Bất tri bất giác.. cô hiện hữu trong cuộc sống anh như một nhân vật không thể thiếu, mà anh cũng không bài xích việc mình ngày một nghĩ đến cô nhiều hơn.

Cứ như thế thời gian chầm chậm trôi đi, nửa tháng trôi qua, anh âm thầm quan tâm cô như một thói quen, và rồi anh nhận thấy tình cảm của mình bắt đầu thay đổi.. theo một chiều hướng nào đó mà bản thân anh cũng không thể phân biệt rõ.

Một ngày Mộc Tử Nghiên tỉnh dậy từ trong chăn, hình ảnh Vương Triết Nhã cười tươi như đóa hoa bỗng xuất hiện trong đầu anh.

Mộc Tử Nghiên giật mình, nhưng lại không thể dừng nghĩ đến hình ảnh tuyệt đẹp đó.

Khuôn mặt thanh tú đó, không ngừng chiếm lấy tâm trí anh; cả một ngày dài, anh cũng chỉ nhớ về cô, nghĩ về cô, chưa từng dừng lại dù chỉ một giây.

Tình yêu luôn là kỳ diệu như thế, sẽ đến mà không hề báo trước.

Cũng giống như một ngày trước đó ta còn nghĩ yêu người đó là chuyện không thể nào, vậy mà khi tỉnh dậy lại không thể tránh khỏi nghĩ đến người đó.. không thể tránh khỏi việc con tim rung động.

Cảm giác rất lâu không rõ ràng, cuối cùng anh cũng tìm ra lời giải; là anh đã yêu sao? Còn tưởng rằng cả đời này anh đều sẽ không biết cảm giác đó là gì, còn tưởng rằng vĩnh viễn tìm không thấy người con gái khiến anh rung động, vậy mà thoáng chốc trong một buổi sáng anh nhận ra mình đã yêu, yêu cô gái ngang bướng thích cãi lời anh đó..

(Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status