Bà xã anh yêu em

Chương 6



Đình Hoan mặc dù là một đứa trẻ rất nhạy cảm, nhưng dù sao con bé mới chỉ có 6 tuổi, chỉ cần được chơi vui vẻ, thì sẽ quên sạch những chuyện đã xảy ra. Sự thật sau khi chơi vui vẻ đã chứng minh, xung quanh con bé bây giờ chỉ có ba ba, đã không còn chỗ cho mami, gặp cái gì thú vị, người thứ nhất nghĩ tới chính là ba ba; đi chơi mệt, cũng muốn được ba ba bế; muốn mua cái gì, cũng là hỏi ý kiến ba ba đầu tiên, làm cho cô không khỏi cảm thấy ghen tị.

Đó chính là sự khác biệt, trai đẹp sẽ luôn hấp dẫn được mọi người, không phân biệt lứa tuổi, thật sự là đáng buồn nha. Nam Tuệ không khỏi thở dài.

Đã gần đến 10 giờ, ba người bọn họ cũng đã chơi rất vui vẻ, Hoan Hoan đã mệt tới mức lăn ra ngủ, hiện tại con bé đang ngủ trong lòng cô. Ba người bọn họ đang trên đường về nhà.

“Làm sao lại im lặng như vậy, lo lắng ảnh hưởng tới Hoan Hoan đang ngủ sao?” Trử Lực Ngự mở miệng hỏi.

“Không phải, em là đang ghen tị.” Nam Tuệ thành thật trả lời.

“Ghen tị cái gì?”

“Nửa tháng, mỗi ngày em đều phải vắt óc suy nghĩ, thật vất vả mới làm cho Hoan Hoan vui vẻ nhận mẹ mẹ này, không nghĩ tới anh chỉ cần dùng đến một buổi tối― không đúng, phải nói ba giờ mà thôi, khiến cho con bé yêu anh như vậy, thật sự là làm cho người ta buồn bực.” Cô thở dài nói, ngữ khí lí lộ vẻ ta thật đáng thương cùng ai oán.

“Đừng giả vờ đáng thương, chẳng lẽ chuyện này không phải do em sắp đặt sao?” Trử Lực Ngự nhấn mạnh.

“Sắp đặt gì?” Giọng nói của cô siêu vô tội.

“Giả vờ đáng thương xong, bây giờ còn muốn giả ngốc?”

“Cái gì giả ngốc, em căn bản là không biết anh đang nói cái gì.”

“Không biết mới là lạ.” Anh hừ nhẹ một tiếng, “Đừng cho rằng anh không biết em đang làm cái gì.”

“Em làm cái gì?” Ngữ khí của cô càng vô tội.

“Thu mua lòng người, phá vỡ triều chính.”

“Cái gì?” Cô ngạc nhiên kêu lên, anh lại thừa dịp xe dừng đèn đỏ, đột nhiên cúi xuống hôn cô, làm cô hoàn toàn bất ngờ.

“Cám ơn em, bà xã.” Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói.

Đối mặt với anh như vậy, Nam Tuệ đột nhiên thấy có chút ngượng ngùng.

“Cảm ơn cái gì, em có làm được cái gì đâu.” Cô xấu hổ, cắn môi.

“Em đã làm mẹ Hoan Hoan, làm cho con bé nhận anh là ba ba, làm cho cha con anh có một gia đình đầy đủ.”

“Cha con anh đã có một căn nhà rất sang trọng và thoải mái.”

“Nhưng không đầy đủ, có em thì gia đình của cha con anh mới trở nên đầy đủ.” Anh chăm chú nhìn cô, “Cám ơn em, bà xã.”

Oa, nổi da gà, nổi da gà rồi.

“Anh đừng hơi một tí lại đi nói những câu sến như vậy có được không, như vậy em nghe thực không quen.” Cô nhịn không được động bả vai, lại nghĩ đến Hoan Hoan đang nằm trong long mình, cô thật cẩn thận làm bả vai hạ xuống dưới.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, chiếc xe dần dần di chuyển, tầm mắt của anh cũng tạm thời di chuyển, bởi vậy mà Nam Tuệ mới trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lời nói vừa rồi của anh, làm cho cô đột nhiên sinh ra chút nghi hoặc, cảm giác giống như anh cũng rất buồn rầu về quan hệ lúc trước của chính mình và Hoan Hoan, lại không có phương pháp giải thích. Do cô quá mẫn cảm, đã nghĩ nhiều quá rồi sao?

“Ông xã.” Cô do dự mở miệng gọi.

“Ừ?” Anh nhìn qua kính chiếu hậu nhìn cô.

“Cùng Hoan Hoan ở chung một chỗ đối với anh mà nói có gì đó miễn cưỡng sao?” Cô nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thẳng vào mắt anh.

Lúc đầu Trử Lực Ngự trầm mặc, không có biểu hiện gì khác thường xuất hiện trên mặt anh, sau đó lại bỗng nhiên khẽ thở dài.

“Em đã biết?” Anh hỏi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Ừ.”

“Hứa bá nói?”

“Em hỏi Hứa tẩu, rốt cuộc anh cùng Hoan Hoan trong lúc đó đã xuất hiện vấn đề gì, lúc đó Hứa tẩu cùng Hứa bá mới nói cho em, anh đừng trách bọn họ.”

“Anh không hề trách bất kỳ ai, muốn trách chỉ có thể trách chính mình.” Anh trầm mặc một chút, đột nhiên mở miệng nói.

Nam Tuệ có chút bất ngờ. Anh không trách bất kỳ người nào, vậy vì sao anh lại muốn tự trách mình? “Vì sao?” Cô đem nghi hoặc hỏi ra, “Hứa bá cùng Hứa tẩu đều cho rằng anh nguyện ý nuôi dưỡng Hoan Hoan đã là nhân chí nghĩa hết.”

“Nhưng là em cũng không cho rằng đó là đúng?” Anh quay đầu lại nhìn cô.

“Em nghĩ một khi đã quyết định muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ, nên thực hiện đúng trách nhiệm của cha mẹ, mà trách nhiệm của cha mẹ không phải chỉ có cung cấp vật chất để cho chúng hưởng thụ, mà còn phải quan tâm, thương yêu đến chúng.” Cô thành thật nói ra suy nghĩ của chính mình.

“Anh cũng đồng ý.” Anh gật đầu, “Cho nên anh mới nghĩ đến việc tái hôn, tìm một người mẹ cho Hoan Hoan.”

“Điều này chứng tỏ vẻ anh có quan tâm đến Hoan Hoan, một khi đã như vậy, làm sao lại phải trách cứ chính mình?”

“Không ai biết, ba ba của Hoan Hoan là ai.”

“Em biết, Hứa tẩu nói mẹ của Hoan Hoan không muốn nói cho bất luận kẻ nào.”

“Cô ấy không phải không muốn, mà là đến chính cô ấy cũng không biết ba ba của Hoan Hoan là ai.

“Sao có thể như thế?” Nam Tuệ nhịn không được kinh ngạc kêu lên, Đình Hoan ở trong lòng cô bị kinh động di chuyển thân thể một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ. Cô thật cẩn thận im lặng một lúc, xác định Hoan Hoan đã tiếp tục ngủ, mới dám mở miệng nói chuyện, khống chế âm lượng thật nhỏ.

“Như thế nào có thể, đến ba ba của đứa nhỏ là ai cũng không biết? Điều này sao có thể xảy ra.” Cô nhíu mày nhìn Trử Lực Ngự, giọng nói tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.

“Vì trả thù anh, trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã phát sinh quan hệ với rất nhiều người đàn ông khác.”

Nam Tuệ bị điều khó có thể tin này làm cho sợ tới mức hai mắt mở to, nói không lên lời. “Cô ấy……”

“Là do anh đã sai, nếu anh có thể để ý đến cô ấy nhiều hơn, quan tâm cô ấy một chút, nếu dành nhiều thời gian cho hôn nhân hơn sự nghiệp, có lẽ cô ấy sẽ không biến thành như vậy.” Anh lặng lẽ nói, ngữ khí không che dấu được ý tự trách.

Cho dù như thế, hành vi cử chỉ của cô ấy cũng rất quá đáng, một người đã kết hôn, có trượng phu rồi, thế nhưng còn cùng nam nhân khác phát sinh quan hệ, nghiêm trọng hơn cả là đến ngay cả khi mang thai cũng không rõ ba ba của đứa nhỏ là ai, chuyện này không phải rất khoa trương sao?

Nhưng là chờ một chút, anh vừa rồi có phải là nói hai chữ “trả thù” ? Mẹ của Hoan Hoan muốn trả thù cái gì đây? “Anh từng phản bội cô ấy?” Cô thốt lên.

“Không có.” Anh nhanh chóng trả lời, “Mặc dù anh chưa từng mong có cuộc hôn nhân đó, nhưng là một khi đã kết hôn cần phải chung thủy, đây là suy nghĩ và nguyên tắc của anh đối với hôn nhân.”

Nam Tuệ không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm .

“Vậy vừa rồi anh nói trả thù là như thế nào?”

“Anh không thương cô ấy.”

“Cho nên anh lừa gạt tình cảm của cô ấy, nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy, cô ấy bởi vì tin tưởng như vậy, mới cùng anh kết hôn, kết quả sau đó mới phát hiện căn bản không phải như vậy sao?”

“Anh chưa bao giờ nói yêu cô ấy, anh chỉ nói rằng sẽ chung thủy trong hôn nhân.”

“Vấn đề chung thủy trong hôn nhân đối với nữ nhân mà nói chính là ý tứ anh yêu cô ấy, kết quả lại không như mong đợi, chờ mong liền biến thành thương tổn.” Nam Tuệ thở dài nói.

Trử Lực Ngự không biết phải nói gì, logic kỳ quái này cũng là sau khi anh cùng mẹ của Hoan Hoan cãi nhau, cô ấy đã kêu gào khóc lóc, chỉ ra hận thù của cô ấy, lúc đó anh mới biết được chung thủy với hôn nhâ chẳng khác nào yêu nhau. Anh chưa từng nghĩ hao khái niệm này sẽ được đánh đồng, đối với anh mà nói, chung thủy với hôn nhân chẳng khác nào trách nhiệm mà thôi, tuyệt không có khả năng giống như yêu. Yêu chỉ là một thứ hư ảo, nhưng anh không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Anh cho rằng nó giống như không khí, nhìn không thấy, cũng không thật sự tồn tại, nhưng là không thể không có nó, không có gì có thể thay thế được nó hoặc bằng nó. Anh cũng là gần đây nhất mới lĩnh ngộ được đạo lý này, bởi vì anh đã yêu một người, anh yêu Nam Tuệ.

***

Đình Hoan cùng ba ba cải thiện được quan hệ, làm cho Nam Tuệ giống như đột nhiên mất đi trọng tâm của cuộc sống, trở nên rất nhàm chán.

Nếu theo kế hoạch trước đây của cô, vốn là định phải gần một tháng mới có thể cải thiện tình cảm của cô cùng Hoan Hoan, sau đó lại cần đến ít nhất một tháng nữa để giúp cha con họ cải thiện quan hệ, thậm chí cô còn đã chuẩn bị tâm lý trường kì kháng chiến, dù sao đứa nhỏ cũng không phải là con ruột của anh, hơn thế nữa đứa nhỏ này lại còn do chính vợ của mình phản bội mình mà sinh ra.

Nhưng là, nên nói như thế nào đây? Là cô đem sự tình phức tạp hóa vấn đề, hay là do cô nghĩ rằng Trử Lực Ngự rất hời hợt, tầm thường, lạnh lùng, vô tình đây? Thế nhưng anh chỉ cần dùng ba giờ, cùng Hoan Hoan dạo chơi khu chợ đêm, đã có thể phá vỡ hình tượng phụ thân lạnh lùng nghiêm túc trong quá khứ, biến thành một ba ba yêu thương con gái.

Hứa bá, Hứa tẩu biết được chuyện này, đã cảm ơn cô không dưới một trăm lần, hại cô cảm thấy mình thật sự không xứng đáng, bởi vì căn bản là cô cái gì cũng chưa có làm nha, hết thảy toàn là do Trử Lực Ngự có một trái tim yêu thương. Anh là một nam nhân rất tốt, cô có thể gả cho anh, có thể nói là tam sinh hữu hạnh.

Nhưng mà, may mắn này, hạnh phúc này vốn là thuộc về Danh Lị, căn bản là không thuộc về cô, chính cô đã cướp đọat lấy của Danh Lị.

Tâm tình thực trầm trọng, tình cảm của cô thật mâu thuẫn, cô rốt cuộc nên thể hiện nó như thế nào đây? Aizzz!

“Làm sao vậy? Vì sao lại thở dài?”

Đột nhiên có một vòng tay vòng qua eo của, kéo cô vào một bộ ngực rắn chắc.

Nam Tuệ đã hoàn toàn có thói quen rúc vào trong lồng của ngực anh, hơi thở của anh, cảm giác vô cùng thoải mái.

“Anh vào phòng khi nào vậy? Em còn tưởng anh sẽ ở lại thư phòng xử lý công việc.”

Vì thực hiện ước định với Hoan Hoan “Ba ba về nhà ăn cơm chiều”, mỗi ngày cứ đến 7 giờ là anh có mặt ở nhà để ăn cơm tối, sau đó đem những công việc chưa xử lý kịp mang về nhà xử lý nốt, bình thường đều làm việc tới tận 12 giờ đêm, có đôi khi còn muộn hơn thế mới trở về phòng nghỉ ngơi.

“Hôm nay phần lớn công việc đều đã được xử lý xong ở công ty rồi, chỉ có hai văn bản tiếng Anh mà thôi. Em vì sao lại thở dài? Đang phiền não cái gì sao ?” Anh hỏi lại, quay trở về chủ đề vừa nãy, không cho cô nói sang chuyện khác.

“Không có nha.” Cô nói, lập tức cảm thấy vòng eo bị xiết chặt một chút.

“Không cần gạt anh.”

Nam Tuệ không tự chủ được than nhẹ một hơi, không biết nên nói cái gì.

“Vì sao thở dài, đang phiền não cái gì?” Anh kiên trì hỏi lại, quyết tâm tìm được câu trả lời.

“Em đang suy nghĩ, hạnh phúc mà em có được đáng lẽ ra phỉa thuộc về Danh Lị.” Cô lại khẽ thở dài một hơi, thong thả nói thầm.

“Em đang nói bậy bạ gì đó?” Anh nhíu mày.

“Nếu lúc trước em không có tự đi tìm anh, rồi lại tự cho rằng mình thông minh, thay Danh Lị cùng anh kết hôn, thì hôm nay cùng anh kết hôn nhân chính là Danh Lị, có thể ở nhà hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của Hứa bá, Hứa tẩu, được Hoan Hoan yêu thích, và được anh yêu thương. Em đã cướp đi hạnh phúc vốn nên thuộc về Danh Lị.” Cô áy náy, tự trách mình, giọng nói trở nên có chút khàn khàn.

“Em sai lầm rồi.” Trử Lực Ngự đặt tay lên bả vai của cô, xoay người cô về đối diện với anh.

“Nếu lúc trước người anh lấy làm vợ là An Danh Lị, thì hiện tại cuộc sống sẽ không là như vậy, bởi vì anh không hề yêu cô ấy.”

“Anh cũng không yêu em.”

“Anh yêu em.” Anh nói, cả người cô trở nên đông cứng.

“Anh…… Anh……” Cô lắp bắp nói, không có biện pháp để nói chuyện bình thường trở lại.

“Nam Tuệ, anh yêu em.” Anh nhìn cô trìu mến, sau đó thật nghiêm túc nhắc lại.

Nam Tuệ thực sự bị lời nói đột ngột của anh làm cho cô ngây người, căn bản là không biết hiện tại nên nói gì với anh.

Cô nên nói cám ơn anh đừng nói giỡn nữa, cô không tin đâu; hay là nói cô cũng yêu anh?

Anh là một người đàn ông tốt như vậy, để yêu thương anh, thật sự rất dễ dàng, nhưng vấn đề là cô có tài đức gì mà để cho anh yêu thương, lại còn trong một thời gian ngắn như vậy?

Cô không phải là một người yếu đuối không có tự tin, nhưng là, càng biết anh thật là tốt, cô càng cảm thấy chính mình không xứng với anh. Không tốt! Trong thực tế, ngay cả gia cảnh của cô cũng không khá hơn những người bình thường, diện mạo tuy không khó xem, nhưng cũng không được gọi là mỹ nữ. Cho nên bằng cấp cũng chỉ là tốt nghiệp khoa Quản lý nhà hàng của một trường đại học tầm thường. Nếu nói về sự nổi tiếng, thì cô cũng mới xuất bản có một quyển sách, đã được tái bản lần thứ hai, nhưng là cho dù như thế, cô cũng hoàn toàn không xứng với anh.

Anh đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ ở nước ngoài, sau đó cha anh đã để lại công ty cho anh, nhờ vào sự thông minh của anh, đã đem lại những thành công vang dội cho công ty. Hơn nữa, anh còn là một người đàn ông rất phong cách, rất đẹp trai. Anh có thể tìm được bất kỳ một người vợ nào hoàn hảo hơn cô.

Còn cô, cô có tư cách gì để kết hôn với anh, còn làm cho anh yêu cô đây? Cô không thể lý giải được.

“Anh có thể nói cho em biết, tại sao anh lại yêu em không?” Cô mở miệng hỏi.

Trử Lực Ngự nghe thấy vậy liền nhìn cô, nhíu mày. “Em không tin anh yêu em sao?”

“Không phải không tin, mà là không nghĩ được rốt cuộc bản thân em có cái gì đáng để anh yêu.”

“Em không tin tưởng chính bản thân mình?”

“Em vốn rất tự tin vào chính mình, là anh làm em trở nên không tự tin.” Cô nói xong, nhịn không được trừng mắt nhìn anh.

“Như thế nào?” Anh không hiểu.

“Đừng nói với em là anh không biết mình có điều kiện tốt như thế nào.” Nam Tuệ cắn môi.

“Cho nên em mới nghĩ chính mình không xứng với anh?” Trử Lực Ngự nhất thời giật mình hiểu ra, hơn nữa anh còn cảm thấy khó có thể tin.

Cô không trả lời, lại tiếp tục cắn môi.

“Em cảm thấy không xứng với anh, là do thân phận, gia cảnh sao? Nếu năm đó anh không được cha mẹ nuôi thu dưỡng ta thì anh cũng chỉ là một cô nhi. Em nên biết điều này, anh đã nói cho em biết rồi mà?”

“Em biết.”

“Vậy còn có cái gì không xứng?”

“Anh rất tuấn tú.”

“Em cũng rất đẹp.”

“Nói dối không chớp mắt.”

“Anh không có nói sai. Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói, trong mắt người chồng, người vợ luôn xinh đẹp như Tây Thi sao? Đối với anh mà nói, em xinh đẹo hơn bất kỳ nữ nhân nào, vợ thân yêu ah.” Anh nhẹ nhàng véo hai má cô, sau đó cúi xuống hôn lên má cô. Nam Tuệ chỉ cảm thấy hai gò má đỏ ửng.

“Anh không cần nói sang chuyện khác được không, anh còn không có trả lời vấn đề vừa rồi, rốt cuộc anh yêu thương em ở điểm nào nhất?” Cô cố chấp hỏi.

“Không phải là một điểm, mà là rất nhiều điểm.”

Cô im lặng nhìn anh, chờ anh giải thích.

“Vừa mới gặp mặt, anh đã bị dũng khí và nghĩa khí của em hấp dẫn, sau đó anh như bị sét đánh, cảm thấy rất hứng thú với em―”

“Cách nói này có kỳ lạ quá không?” Cô nhịn không được ngắt lời.

“Có lẽ.” Anh đồng ý nói, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên. “Em có biết lúc ấy anh đã nghĩ muốn em tới mức nào không? Đối với một người nữ nhân vừa mới nhận thức mà đã khiến anh phát sinh ý nghĩ đó, cả đời anh cho tới lúc gặp em, chưa hề xảy ra chuyện như vậy, cũng giống như cảm giác bị sét đánh khi thấy em, anh cũng chưa bao giờ trải qua.”

Khuôn mặt của Nam Tuệ đỏ ửng lên. “Anh–…” Cô nên nói cái gì bây giờ? Hạ lưu, không biết xấu hổ, sắc lang? Cô có nằm mơ cũng không nghĩ lúc đó cô đã làm cho anh sinh ra dục niệm.

“Anh là bởi vì muốn mới cùng em kết hôn?”

“Anh là bởi vì muốn em mới cùng em kết hôn, đó là lý do kết hôn, anh không phủ nhận. Nhưng là sau khi em mất tích, trốn tránh anh, anh đã biết rằng, anh không chỉ muốn thân thể, còn muốn có được cả trái tim của em, cái anh muốn có chính là toàn bộ con người em. Nhưng ngay tại thời điểm đó, anh vẫn chưa thể biết sức ảnh hưởng của em lớn đến mức nào đối với anh, cho đến khi Hứa bá, Hứa tẩu nói lại cho anh biết, em đã vì Hoan Hoan mà làm những chuyện như vậy, anh mới biết được chính mình đã sớm yêu thương người con gái thiện lương này rồi.”

“Anh yêu sự can đảm cũng như nghĩa khí của em, cho dù em nhăn mặt hay vui cười, nhất cử nhất động của em đều làm cho anh cảm thấy yêu thương, yêu thương mị lực của em, nhưng cái làm cho anh yêu nhất chính là bản chất thiện lương, vô tư đáng yêu trong con người của em. Anh yêu em, bà xã.”

Nam Tuệ hoàn toàn không thể ngăn cản nước mắt theo hốc mắt chảy ra, mặc cho cô không có tài năng gì, anh vẫn yêu thương cô.

“Cám ơn anh, ông xã.” Nam Tuệ nhìn anh.

“Anh không cần, anh muốn được nghe thấy ba chữ khác.” Trử Lực Ngự ôn nhu, cúi xuống hôn những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô.

Cô mỉm cười, nói ra ba chữ mà anh muốn nghe. “Em yêu anh.”

Ánh mắt anh trở lên lóe sáng, nhịn không được cúi đầu xuống, nhiệt tình hôn lên môi cô.

Rất nhanh, bọn họ hô hấp trở nên dồn dập, quần áo trên người cũng biến mất không thấy.

Đèn tắt, trừ tiếng thở của hai người ở trong phòng, bên ngoài không có bất cứ một tiếng động làm, chỉ có âm thanh của cuộc chiến, kéo dài thật lâu……

***

Ông xã nói những lời thú nhận đó, làm cho Nam Tuệ rất vui mừng, nhưng cũng vì vậy cô càng thêm tự trách mình, cùng bất an, mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm, cô không tự chủ được suy nghĩ rất nhiều, trong chốc lát đã cười, nhưng trong chốc lát lại thở dài.

Hứa tẩu nhìn thấy tình hình như thế rất là lo lắng, cũng đã từng thong báo cho tiên sinh, tiên sinh nói hắn biết, hắn sẽ xử lý. Nhưng là mấy ngày sau, bà cũng không nhìn thấy tâm tình của phu nhân được chuyển biến, thật sự là khiến kẻ khác lo lắng.

“Aizz!”

Đó! Phu nhân lại thở dài. “Phu nhân, có muốn uống sinh tố hoa quả không, tôi đi làm nước sinh tố hoa quả cho phu nhân nhé?” Hứa tẩu đi lên, nhẹ giọng hỏi.

Nam Tuệ ngảng đầu lên, mỉm cười nhìn Hứa tẩu lắc đầu.

“Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Hứa tẩu nhịn không được, nhân cơ hội, ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi.

“Sao dì lại hỏi như vậy?” Nam Tuệ ngạc nhiên nói.

“Gần đây phu nhân luôn thở dài.”

Nam Tuệ mở to mắt, cho tới bây giờ cô đều không biết chính mình thường xuyên thở dài đến mức Hứa tẩu phải dùng từ「 luôn」 để hình dung.

“Cháu thực sự luôn thở dài sao?” Cô hỏi.

Hứa tẩu gật gật đầu. “Sự thật là như vậy, ngay đến cả tiểu thư cũng hỏi ta, mami làm sao vậy?”

“Cháu không biết lại nghiêm trọng như vậy.” Nam Tuệ cười khổ nói.

“Phu nhân, có phải là đã xảy ra chuyện gì?” Hứa tẩu lại hỏi “Tuy tôi không biết tôi có thể giúp được gì hay không, nhưng là nếu phu nhân nói ra, sẽ làm vơi bớt nỗi buồn ở trong lòng, nói cho tôi nghe có được không?” Có như vậy bà mới nói cho tiên sinh biết được, để tiên sinh tìm thuốc chữa bệnh.

“Cháu không có việc gì.” Nam Tuệ nhẹ lắc đầu.

“Không có việc gì, vậy tại sao phu nhân lại thở dài?” Hứa tẩu vẻ mặt không tin..

“Chỉ là cháu nghĩ thấy chính mình rất hạnh phúc.”

“Như vậy càng kỳ quái. Hạnh phúc không phải nên cười sao chứ? Vì sao phu nhân lại thở dài?”

“Cháu—…” Nam Tuệ muốn nói rồi lại thôi, lắc lắc đầu.

“Phu nhân, có chuyện liền nói ra, không cần để nỗi buồn trong lòng. Như vậy sẽ sinh bệnh đó.”

Nam Tuệ do dự nhìn Hứa tẩu.

“Nói ra chúng ta có thể cùng nhau tìm biện pháp giải quyết.” Hứa tẩu cổ vũ cô.

Nam Tuệ cắn cắn môi, nhíu mày, do dự trong chốc lát, rốt cục thong thả mở miệng.

“Hứa tẩu, chắc dì biết cháu cũng không phải là người mà anh ấy lấy làm vợ?” Cô cúi đầu nói nhỏ.

“Tôi biết, tiên sinh lúc trước vốn muốn kết hôn với một tiểu thư họ An.” Hứa tẩu im lặng một chút rồi mới nói.

“Danh Lị― An Danh Lị là bạn thân của cháu, vốn là người được gả cho anh ấy, nhưng cháu lại đoạt đi hạnh phúc nên thuộc vè cô ấy. Nếu không phải cháu, hiện tại người sống trong niềm hạnh phúc này phải là cô ấy, là cháu cướp mất hạnh phúc của cô ấy.” Nam Tuệ nhịn không được nghẹn ngào hướng Hứa tẩu nói ra suy nghĩ của chính mình.

“Không đúng.” Hứa tẩu nghiêm nghị nói.

Nam Tuệ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lễ chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa tẩu đang nhìn cô.

“Tuy tôi không biết bằng hữu của phu nhân là người như thế nào, nhưng nếu không phải là tiên sinh kết hôn cùng phu nhân, gia đình này sẽ không có được hạnh phúc như vậy, bởi vì hạnh phúc là do phu nhân mang đến.”

“Nếu là Danh Lị, cô ấy cũng làm được, bởi vì cô ấy so với cháu còn tốt hơn nhiều.” Giọng nói của Nam Tuệ khàn khàn.

Hứa tẩu lại nhìn cô lắc đầu.

“Mẹ của tiểu Đình Hoan cũng là người tốt, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, còn có bằng cấp cũng rất cao, nghe nói cô ấy đã đi du học ở Mĩ Quốc, đối với mọi người cũng rất lễ phép, còn biết chơi piano, múa ba lê. Tuy tôi chưa từng được gặp cô ấy, nhưng là tôi tin tưởng rằng cô ấy nhất định là người tốt, cho nên mới có thể làm cho lão gia cùng lão phu nhân muốn nhận cô ấy là con dâu, nhưng là kết quả thì sao?” Hứa tẩu nhịn không được hít một hơi. “Phu nhân, tôi nghĩ rằng, hạnh phúc có được này là do tiên sinh yêu cô, tiểu thư cũng yêu cô, và quan trọng hơn là cô cũng yêu bọn họ, đây mới là nguyên nhân dẫn đến hạnh phúc, nếu thay đổi bất kỳ cái gì, tôi nghĩ rằng gia đình này sẽ không có được hạnh phúc như hiện tại. Chẳng lẽ cô không biết sao?”

Nam Tuệ im lặng không nói, kỳ thật cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hơn nữa Trử Lực Ngự cũng đã nói những điều đó với cô, nhưng là, cô cảm thấy thẹn với Danh Lị, lương tâm không ngừng tra tấn cô. Nếu không có được sự tha thứ của Danh Lị, cô nghĩ cả đời này cũng không thoát khỏi loại tâm tình tự trách này, không có biện pháp an tâm.

Reng……Reng….

Điện thoại trong phòng kêu, Hứa tẩu liền dời khỏi đến nghe điện thoại.

“A lô? Tiên sinh?”

Nam Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa tẩu.

“Vâng, có… Được. Hiện tại sao? Được, tôi biết.” Hứa tẩu gật đầu nói, sau đó ngắt điện thoại.

“Anh ấy nói cái gì?” Nam Tuệ không tự chủ được nhìn Hứa tẩu, mở miệng hỏi.

“Tiên sinh mời phu nhân đến công ty một chuyến.” Nam Tuệ trừng mắt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn như là nghe không hiểu những lời này là ý tứ gì.

“Đến công ti một chuyến?” Cô mờ mịt hỏi.

Hứa tẩu gật gật đầu.

Nam Tuệ lại trừng mắt nhìn, nửa ngày sau mới mở miệng hỏi “Vì sao?”

“Tiên sinh cũng không nói gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status