Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 44: Bước ngoặt

“Họ có phải là có quan hệ hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn ban quản lý thành phố sẽ xử lý những ông chủ bày bán rong trên vỉa hè.”
 
Phương Thanh Di lắc đầu.
 
“”Tôi biết, đó là lý do tại sao tôi bức xúc. Trước cổng trường làm ăn tốt thì có người có quan hệ, ở quán nét thì có người đánh phủ đầu, ở quảng trường thì có chiếc xe kéo tạm bợ, cảm giác làm ăn buôn bán thật khó.”
 
Lâm Húc Dương hơi cáu kỉnh nói.
 
“Ha…sao lại bắt đầu nản rồi? Tôi đã nhắc nhở cậu từ lâu là cậu cân nhắc cho kỹ lưỡng chút, lẽ nào cậu tưởng có mỗi mình cậu nhìn ra đây là một chuyện làm ăn mang lại lợi nhuận tốt hay sao? Xã hội bây giờ, chỉ cần kiếm được tiền là mọi người sẽ lao vào làm.”
 
Phương Thanh Di cười hỏi.
 
“Cũng không phải là nản, tiền thì vẫn phải kiếm, nhưng coi bộ sẽ vất vả hơn trước đây một chút. Tôi cũng không kỳ vọng cao, hi vọng mỗi ngày đều có hai ba trăm đổ vào tài khoản là được.”
 
Lâm Húc Dương lắc đầu.
 
“Ý, không phải sáng nay cậu đi đến văn phòng quản lý thành phố hỏi chuyện xe bán hàng rồi sao? Kết quả thế nào?”
 
Phương Thanh Di nghĩ một chút rồi hỏi.
 
“Hết rồi, đã bị đặt trước hết cả rồi.”
 
Lâm Húc Dương bất lực đáp.
 
“Vậy thì hơi đáng tiếc nhỉ, nếu như cậu có một quầy hàng tạm thời, có lẽ việc buôn bán sẽ thoải mái hơn một chút.”
 
Phương Thanh Di nói một cách tiếc nuối.
 
“Tôi cũng biết, có điều ai mà ngờ sáng sớm đã lao đến đó, tưởng có thể chen chân vào được, nhưng không ngờ đã hết lâu rồi. Uổng công tôi còn tưởng mình có tin tức nhanh nhạy nhất, tặng hai bao thuốc lá Trung Hoa cho bên quản lý đô thị. “
 
Lâm Húc Dương có chút ấm ức.
 
“Thực ra, cũng không phải là không có cách nào khác.”
 
Phương Thanh Di bỗng nói.
 
“Còn có cách khác sao?”
 
Lâm Húc Dương vui mừng nhìn Phương Thanh Di.
 
“Đúng vậy, nếu cậu không có cách nào trực tiếp mua được xe bán hàng rong từ ban quản lý đô thị, cậu có thể mua lại của người khác được mà.”
 
Phương Thanh Di khẽ nhắc nhở.
 
“Của người khác ư? Sợ rằng việc buôn bán của họ cũng khá tốt, không đồng ý chuyển nhượng ấy.”
 
Lâm Húc Dương lắc đầu.
 
“Cậu đã hỏi qua rồi à? Sao dám khẳng định không có ai chịu chuyển nhượng?”
 
Phương Thanh Di vặn hỏi.
 
“Chưa…chỉ là tôi cảm thấy nếu như chi phí của xe bán hàng rong rẻ như vậy, việc kinh doanh lại tốt, thì tại sao phải chuyển nhượng?”
 
Lâm Húc Dương giải thích nói.
 
“Vậy thì cậu nhầm rồi, làm kinh doanh cũng phải phụ thuộc vào may rủi. Cùng một địa điểm không có nghĩa là việc kinh doanh đều tốt. Chẳng qua có một số người làm tạm bợ trước khi kiếm được con đường khác tốt hơn. Hơn nữa, quảng trường âm nhạc mà cậu nhắc tới cần tăng thêm một tốp xe bán rong. Đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh ban đầu. Có lẽ một số người không muốn thử vận may, lại muốn chuyển nhượng sạp hàng của họ vào thời điểm quan trọng này thì sao?”
 
Phương Thanh Di phân tích.
 
“Nhưng tôi cũng không nhìn thấy có xe bán rong nào đăng tin cần chuyển nhượng.”
 
Lâm Húc Dương cau mày hỏi.
 
“Chờ người khác đăng tin thì cậu đã bị tụt lại phía sau rồi. Người ta đăng thông tin lên thì sẽ có nhiều người tham khảo, và họ sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn. Cậu nghĩ mình có bao nhiêu vốn để có thể cạnh tranh được với người khác?” “
 
Phương Thanh Di cười đáp.
 
“Ý của cô là, để tôi đi hỏi từng chỗ một?”
 
Lâm Húc Dương giống như hiểu ra được chút.
 
“Cũng không phải đi từng chỗ để hỏi, cậu thấy những chỗ làm ăn buôn bán tốt thì căn bản không cần phải hỏi. Thấy chỗ nào hơi vắng vẻ chút thì cậu vào hỏi để moi thông tin. Đừng có nói với tôi là cậu không biết hỏi ý hỏi tứ người khác nhé. Nếu như cảm thấy người này có ý thì cậu hỏi cụ thể hơn, phân tích cho người ta thấy được cục diện. Có thể thuyết phục được người khác hay không phải xem cậu có khả năng này hay không, có hiểu nghệ thuật ngôn ngữ không?”
 
Phương Thanh Di cười nhìn Lâm Húc Dương.
 
“Cái này thì tôi hiểu, để tôi thử xem. Có điều tôi cũng chẳng có nền tảng gì lắm, muốn chuyển nhượng thì phải trả phí chuyển nhượng với các chi phí khác nữa chứ? Tôi chỉ có vài nghìn trong túi thôi…”
 
Lâm Húc Dương hơi ngượng ngùng nhìn sang phía Phương Thanh Di.
 
“Như thế này đi, nếu như đối phương có ý đó, cậu bảo người ta ra một cái giá. Cậu cảm thấy giá cả phù hợp thì có thể trực tiếp ký hợp đồng. Tôi sẽ cho cậu mượn tiền. Nếu như cậu cảm thấy giá cao nhưng lại không còn sự lựa chọn nào khác thì cậu gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến đàm phán với họ.”
 
Phương Thanh Di suy ngẫm một lát rồi nói.
 
“Thật sao? Vậy thì thật cảm ơn cô quá…”
 
Lâm Húc Dương ngạc nhiên và mừng rỡ nhìn Phương Thanh Di, không ngờ người phụ nữ này lại giúp đỡ anh đến như vậy.
 
“Nói trước nhé, lần này tôi giúp cậu không phải là không đòi lại đâu. Tiền coi như tôi cho cậu vay, cho dù cậu lãi lỗ thế nào đều phải trả cho tôi. Sau đó nếu như tôi giúp cậu đàm phán mua lại thành công quầy hàng, tôi sẽ chiếm hai mươi phần trăm lợi nhuận trong đó.”
 
Phương Thanh Di nghiêm túc nói.
 
“Hả? Ý cô là góp cổ phần sao? Nói có vài câu mồm mép mà định chiếm hai mươi phần trăm lợi nhuận của tôi ư? Cô đây là đang bóc lột dân lao động đó!”
 
Lâm Húc Dương tỏ vẻ đầy sự kinh ngạc.
 
“Đương nhiên, tôi cũng góp sức, đương nhiên tôi phải chiếm cổ phần rồi, hoặc là cậu tự mình đàm phán cũng được thôi.”
 
Phương Thanh Di lại cảm thấy không sao cả.
 
“Được rồi, cô đúng là gian thương đó, chẳng trách cô còn trẻ như vậy mà đã làm đến chức tổng giám đốc của một công ty!”
 
Lâm Húc Dương không kìm được liền cạnh khoé.
 
“Cảm ơn đã khen, có lao động thì đương nhiên phải nhận được sự đền đáp chứ.
 
Phương Thanh Di mỉm cười.
 
Phương Thanh Di nói thế làm cho Lâm Húc Dương cảm thấy có chút phiền muộn, anh ăn một chút gì đó rồi quay trở về phòng nghỉ ngơi.
 
Sau khi nghe đề nghị của Phương Thanh Di, anh rất muốn có bằng được một sạp hàng tạm thời. Nhưng anh cũng không muốn để người phụ nữ này cứ thế chiếm được lợi lộc như vậy.
 
Anh hạ quyết tâm, nếu như không phải thực sự không thể chấp nhận được giá cả, anh sẽ không bao giờ để Phương Thanh Di giúp đỡ.
 
Ngày hôm sau, Lâm Húc Dương không đạp xe ra ngoài bán khoai tây nữa, mà anh trực tiếp đi đến quảng trường âm nhạc, cẩn thận quan sát những chiếc xe bán hàng vẫn có ở đó.
 
Qua số liệu sau một buổi trưa, trong lòng Lâm Húc Dương đã xác định được hai mục tiêu.
 
Một quày hàng bán bánh bao chiên, một quầy hàng bán trà sữa.
 
Lâm Húc Dương phát hiện hầu như buổi sáng hai xe hàng này không bán được gì, buổi trưa cũng chỉ có vài khách hàng, so với một xe hàng bên cạnh bán mì lạnh và khoai tây, có thể nói là việc kinh doanh rất ảm đạm.
 
Có mục tiêu rồi, Lâm Húc Dương đắn đo suy nghĩ một chút liền tới tiếp cận chỗ bán bánh bao chiên trước, anh còn phải mua hai chiếc bánh bao chiên để làm thân.
 
Hỏi ra mới biết chủ sạp tạm này thật sự có ý định sang nhượng, nhưng giá chào bán là ba mươi lăm nghìn!
 
Lâm Húc Dương không biết nội tình rốt cục thế nào, nên anh không lập tức đồng ý ngay. Chủ yếu vẫn là do trên người anh chỉ có ba nghìn tệ, không thể móc đâu ra ba mươi lăm nghìn.
 
Vốn dự tính là mười nghìn hai mươi nghìn thì sẽ ký luôn, nhiều hơn thì mượn Phương Thanh Di, nhưng số tiền này đã vượt quá dự tính của anh.
 
Chỗ bán bánh bao chiên và trà sữa cách nhau có mấy mét cũng không làm cho Lâm Húc Dương ngại ngùng khi xuất hiện hỏi nhà này rồi hỏi nhà kia.
 
Phía sau xe trà sữa có mấy cái bàn, Lâm Húc Dương cũng ngồi xuống gọi một cốc trà sữa ăn cùng bánh bao chiên.
 
Vừa nhấp một ngụm trà sữa, Lâm Húc Dương đã hiểu tại sao việc kinh doanh xe bán trà sữa lại ế ẩm như vậy.
 
Gọi một cốc trà sữa này với giá sáu tệ, vị thì khá là khó uống, uống vào gần như có vị đường hóa học trong miệng.
 
Anh hơi buồn phiền vì đã lãng phí mất sáu tệ, nhưng cũng bắt đầu lân la tiếp cận với chủ sạp hàng.
 
Tương tự, quầy trà sữa này cũng có ý muốn chuyển nhượng, nhưng giá cả khiến Lâm Húc Dương phải xuýt xoa. Xe bán trà sữa này lại yêu cầu phí chuyển nhượng những năm mươi nghìn.
 
Lâm Húc Dương thực sự rất muốn chửi rủa một câu ngay tại đó, sao ông không đi ăn cướp đi!
 
Một bên đòi ba mươi lăm nghìn, một bên đòi năm mươi nghìn, dường như sự lựa chọn đã rất rõ ràng.
 
Vốn dĩ Lâm Húc Dương muốn trực tiếp ký hợp đồng với chủ bán bánh bao chiên, nhưng sau khi suy nghĩ, Lâm Húc Dương đã gọi điện thoại cho Phương Thanh Di.
 
“Ờm, cô có rảnh không? Tôi đã hỏi hai chỗ rồi, một chỗ đòi ba mươi lăm nghìn, một chỗ đòi năm mười nghìn, tôi chưa chốt được!”
 
Lâm Húc Dương nói thẳng qua điện thoại.
 
“Được! Cậu đợi tôi nửa tiếng, tôi qua đó xem thế nào!”
 
Phương Thanh Di nói xong liền cúp máy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 572 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status