Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?

Chương 29: Trả Thù

Anh vỗ má nàng liên tục, gọi thất thanh, một lúc, nàng cũng tỉnh, nàng yếu ớt, liên tục kêu rét, nước mắt giàn giụa, nàng cứ thiêm thiếp rồi lại tỉnh, toàn thân ướt sũng, chân tay nàng lạnh toát còn đầu lại nóng hầm hập. Mở điện thoại gọi xe cấp cứu thì mới nghĩ ra vùng núi đồi này thì lấy đâu ra sóng, anh cũng không thể đưa nàng đi được vì bão đã làm ngập khắp các con đường. Làm cách nào đây, Minh lo lắng, luống cuống...Sực nhớ nàng đang ướt nhẹm, anh xả nước ấm, lau qua người rồi giúp nàng thay áo quần. Nhẹ nhàng dặt nàng lên giường, sấy tóc cho nàng rồi trìu mến đặt một chiếc khăn mát lên trán. Nhìn nàng lịm đi mà anh bất lực, đan tay mình vào tay nàng, nước mắt anh tuôn trào. Bao nhiêu năm mạnh mẽ uy hùng, vậy mà một cô gái nhỏ bé như nàng lại làm anh sợ hãi tới thế, anh gọi nàng không ngừng:

-"Dậy đi mà em, tôi xin đấy..."

-"Tôi biết lỗi rồi, dậy đi mà...tôi biết tôi sai rồi...em dậy đánh tôi đi này..."

-"Xin em đấy, tha thứ cho tôi đi..."

-"Xin em đấy, đừng dọa tôi mà...tôi hối hận lắm rồi..."

Minh vuốt ve đôi bàn tay búp măng của nàng, nó rất đẹp, anh hôn nhẹ lên từng ngón tay, cố dùng hơi thở của mình, mong mỏi đôi bàn tay ấy có thể ấm hơn, dù chỉ một chút...Anh xót xa nhìn nàng tái xanh, đôi môi căng mọng lúc trước trở nên trắng nhợt nhạt . Anh day dứt không nguôi, tất cả là tại anh, giá như anh không cố chấp bắt nàng lên xe, giá như anh không có cái ý nghĩ ích kỉ, muốn đưa nàng tới một nơi thật xa, để nàng chỉ thuộc về riêng anh, chỉ quan tâm tới anh, giá như anh xuống kéo nàng lên ngay lúc nàng bị ngã, giá như...giá như...

Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng...Dù anh van xin, nàng vẫn lặng thinh. Dù anh chỉnh nhiệt độ cao lên, đắp bao nhiêu chăn thì người nàng vẫn lạnh toát. Không còn cách nào khác, anh nhẹ nhàng đẩy chăn, siết chặt nàng trong lòng, ủ ấm cho nàng bằng chính cơ thể anh, khẽ thì thầm vào tai nàng:'Em sẽ không sao cả, có tôi ở đây rồi, quỷ thần hay diêm vương cũng chẳng thể mang em đi đâu, vì sao ư? Vì tôi không cho phép...vì em là của tôi...'

                            ..........................

Nửa đêm, trong mơ màng, nàng nhận ra một mùi hương rất quen thuộc, nàng mở mắt, tính cựa quậy nhưng lại bị giữ chặt bởi một ai đó, ngước nhìn anh, tim nàng xốn xang. Anh rất đẹp trai! Một vẻ đẹp nam tính đầy lôi cuốn. Nhìn anh ngủ mới đáng yêu làm sao, nàng mân mê từng đường nét trên khuôn mặt anh, bất chợt, nàng thấy tay nàng ươn ướt, anh đã khóc ư? Vì sao anh lại khóc? Từ lúc ngã xuống bể bơi thì nàng chẳng nhớ gì cả. Đúng rồi, nàng đã ngã xuống bể bơi. Cái con người độc ác này đã bắt nàng về đây, để nàng ngã xuống bể bơi mà không thèm cứu...Nàng như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, rồi thấy người có gì đó trống trải, nhìn xuống phía dưới, chiếc áo sơ mi của anh khoác lên cơ thể bé nhỏ của nàng từ bao giờ, nàng hét toáng, làm anh cũng thức giấc.

-"Đồ khốn nạn..." Nàng đánh liên tục vào người anh.

-"Đúng rồi, em đánh đi, tôi đáng bị đánh, em đánh chết tôi đi...".

Minh mừng quá, chưa bao giờ anh sung sướng tới thế. Sờ lên trán nàng –hạ sốt rồi, nàng còn khỏe mạnh đánh được anh thế này, anh vừa cười mà khóe mắt rơm rớm. Trong khi đó Uyên vẫn hiểu nhầm, nàng ôm mặt khóc lóc nức nở:

-"Sao anh nỡ...nỡ...huhu...sao anh dám cướp đi đời con gái của tôi...ANH ĐIÊN RỒI!!!"

Uyên tủi thân khổ sở, Minh thì phì cười, định trêu nàng một lúc nhưng nghĩ nàng đang ốm, anh nghiêm giọng.

-"Em bị ngã xuống bể bơi, rồi hôn mê, tôi chỉ thay áo quần cho em thôi, chả nhẽ để em chết vì lạnh à..."

-"Thật không...?"

-"Ngốc, tôi mà làm gì thì em phải cảm nhận được chứ, tôi thề."

Uyên nghe vậy mặt mày rạng ngời hẳn, tuy nhiên nàng lại nhanh chóng ỉu xìu.

-"Anh...anh...nhìn thấy....hết rồi à..."

-"Nhìn thấy cái gì cơ...tôi không hiểu, em nói rõ ra xem nào?" 

Minh cười nham hiểm.

-"Anh thật là...Xi, mà giúp thay áo quần xong là được rồi, ai khiến anh ngủ đây làm gì?"

-"Gớm, cái cô bé này, hôm qua ai kêu gào thảm thiết níu giữ tôi ngủ lại bằng được, ôm tôi không rời? Giờ em quên rồi à, sao mà em gian thương thế."

Minh làm ra vẻ bị oan khiến nàng cảm giác nóng hết cả người.

-"Sao tôi chẳng nhớ gì hết...Anh đừng có xạo..."

-"Em sốt cao như thế thì em nhớ sao được...có trời đất làm chứng, tôi nói dối em làm gì, lợi lộc gì?" 

Minh khẳng định.

-"Ờ, thì tôi sốt cao...không tỉnh táo...cái đó không tính...mà chả nhẽ ai bảo anh ngủ cùng anh cũng ngủ à?"

-"Không,... tôi chỉ ngủ với... NGƯỜI... TÔI... YÊU thôi"

Uyên ngượng đỏ chín mặt. Anh búng vào mũi nàng.

-"Em dọa tôi sợ chết khiếp em biết không, cô bé này, em ác lắm..."

-"Sao mà sợ, sợ tôi chết rồi công an người ta phát hiện ra xác tôi ở nhà anh và tống anh vào tù chứ gì?TẠI AI mà tôi mới bị thế này?" 

Uyên cãi.

-"Rồi, tại tôi, tại tôi hết..."

Minh nhường nhịn nhận lỗi, giờ anh mới có cảm giác là mình được sống sót, anh ôm nàng vào lòng thở phào, nàng nhanh chóng đẩy anh ra. 

Nàng và anh nhìn nhau, dường như họ có quá nhiều điều muốn nói, muốn hỏi đối phương mà không biết bắt đầu từ đâu?

-"Tôi xin lỗi vì khi đó không nghe em giải thích..."

Minh lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng.

-"Thực ra bây  giờ tôi rất muốn nói với anh rằng tôi không sao..."

Giọng nàng run run.

-"Tôi biết việc hôm ấy Ngọc bẫy em rồi, em tha thứ cho tôi chứ?"

Nàng rơm rớm, cố kìm nén mà không được, bao nhiêu uất ức oan uổng nàng đã rất thành công để chôn chặt bấy lâu nay lại tự dưng bộc phát, trước mặt anh. 

Anh khẽ hôn lên đôi mắt ngấn lệ của nàng, nàng gục đầu vào vai anh, òa khóc, dễ thương như một đứa con nít. Cô bé này thường ngày có vẻ cứng rắn mà nội tâm lại rất mềm yếu, tại anh không tốt, đã để nàng phải chịu thiệt rồi.

Anh vuốt ve lên mái tóc của nàng, trầm ngâm nghĩ suy.

-"Em ghét tôi lắm phải không, vì tôi đã không tin em?"

Nàng nhìn vào mắt anh, làm sao con người ta có thể ghét một người khi đã trót yêu, nàng lấp liếm :

-"Ừ, hơi ghét, nhưng dù sao anh cũng chịu nỗi đau mất con..."

- "Được thế thì đã tốt". Có nét bực dọc trong lời nói của anh.

- "Sao cơ?"

- "Không có gì, em ở đây đợi tôi".

Minh đi một lát thì quay lại với bát "đồ ăn" trên tay, anh gọi nàng:

-"Em chắc cũng đói rồi, ăn đi cho giải cảm".

Quả thật Uyên cũng đói nên không khách khí, nàng hào hứng hỏi.

-"Món gì đấy?"

-"Cháo đấy, em chưa được ăn cháo bao giờ à?"

Uyên ngẩn tò te.

-"Nhà anh hay ăn loại cháo kiểu này hả?"

-"Không, lần đầu tôi nấu ăn đấy, cũng chẳng vào được mạng, tôi tự chế công thức đấy, em vinh dự thế còn gì, ăn đi cho chóng nhớn, cô bé, hì hì!"

-"Lớn gì nữa, tôi già rồi."

Đoạn nàng cảm động, múc thử thìa "cháo"  đại gia nấu.

-"Ừm" 

Nàng nhăn mặt.

-"Không ngon à? Đưa tôi xem?"

-"Không mùi vị rất tuyệt, tôi đói lắm, đừng ăn phần của tôi"

Thấy Uyên ăn một vài thìa rất ngon nghẻ, Minh cũng hứng khởi, cầm thìa đòi ăn cùng, ai dè, cháo chưa xuống được tới dạ dày đã bị khổ chủ phun toàn bộ ra bát. 

Anh tự hỏi không hiểu mình đã tạo ra cái thể loại gì nữa, vừa sống, vừa sượng. Để nấu được bát cháo tuyệt hảo, rõ ràng anh đã trộn rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng như trứng, thịt băm, rau chân vịt, cá hồi.

Cớ sao thành quả lại là một thứ dung dịch đặc sánh, nhờ nhợ tới rợn người???

- "Thế này mà mà cũng ăn được à, lại còn khen ngon, em đúng là..."

 Anh mắng nhẹ nàng.

- "Là sao...Chẳng mấy khi tôi được ăn cháo đại gia nấu mừ..."

Nàng cười tủm tỉm.

-"Mà dưới bếp còn không, đưa tôi ăn nốt hộ cho không phí."

Nói đoạn, nàng nháy mắt tinh nghịch rồi tò mò chạy xuống bếp, ngượng thối cả mặt, anh cũng nhanh chóng đuổi theo nàng:

-"Em đứng lại đó, bản thiếu gia nhất định sẽ không để em ăn cái thứ đó...đứng lại cho tôi..."

-"Không, tôi nhất định phải ăn CHÁO ĐẠI GIA, ăn cho khỏi ỐM, hehe"

Đôi chân nhỏ bé của nàng thoăn thoắt, chạm tới cửa bếp, cảm giác chiến thắng đã tới rất gần thì đột nhiên đôi bàn tay vội vàng ôm lấy vòng eo nhỏ xinh, tim nàng như ngừng đập.

-"Bắt được rồi nhé, cô bé, chạy đâu cho thoát"

Đó là lần đầu tiên nàng được ôm từ phía sau, nàng cảm thấy một luồng khí nóng xuyên khắp, tai nàng đỏ ửng, người khẽ run, nàng biết, biết thế này là không phải chút nào mà trái tim chẳng muốn rời.

Nàng cố tỏ ra bình thường đùa cợt.

-"Ngon mà, đi ăn đi, chúng ta không thể để uổng công ngài đã vào bếp được...hihi"

Nhận thấy nàng có ý định trốn chạy, anh càng siết chặt, cơ thể nàng như bị ai nắn mềm nhũn, một chút sợ hãi, một chút ngượng ngùng, nàng nhẹ nhàng mân mê bàn tay anh, tinh quái đưa lên miệng cắn một phát nhân lúc anh không để ý,rồi thoát khỏi cái con người đầy ma mị ấy.

 Nhìn vẻ anh tức điên vì bị lừa, nàng cười khoái trá.

Có lẽ chuếnh choáng vì cái ôm của đại gia, cũng có thể nàng bị quả báo vì lừa anh, đang lúc sung sướng, nàng bất cẩn mất cân bằng. Tuy lần này anh đã ngay lập tức kéo nàng, nhưng kết quả nàng vẫn bị ngã. 

Đáng nhẽ ra anh phải sốt hết cả ruột vì xót, thế mà anh lại cười hạnh phúc? Khó hiểu quá? Vì sao? Anh đã hết yêu nàng rồi ư? Hay anh vui vì trả đũa được nàng?

Tất cả đều không phải, lý do khiến anh như mở cơ trong bụng rất đơn giản, vì nàng, người con gái anh yêu đang ngại ngùng ở trên anh; thì ra anh đã kịp xoay người, dùng bản thân làm lá chắn an toàn cho nàng.

-"Thì ra em cũng không ngây thơ lắm nhỉ, trả vờ ngã đè tôi ra thế này cơ mà..."

-"Anh thật...không nói nổi..."

Nàng lườm anh, đánh nhẹ trách cứ. Nhìn khuôn mặt xinh xắn của nàng ửng lên vì thẹn, hai trái anh đào trắng ngần, núc nỉu qua khe áo sơ mi, dục vọng trong anh trỗi dậy, cảm thấy chắc không thể chịu nổi nếu tình trạng cứ kéo dài, anh đành lên tiếng.

-"Em nấu lại nồi khác đi."

-"Được, anh đã cho tôi ăn CHÁO ĐẠI GIA thì hôm nay tôi cũng sẽ cho anh thưởng thức CHÁO Ô SIN, hehe"

Anh nhìn nàng, phì cười. Đôi bạn trẻ nhanh chóng nói sang chủ đề khác, cố xóa bỏ không khí ngột ngạt. Bữa CHÁO Ô SIN hôm đó, chẳng biết đại gia thấy thế nào, nhưng nhìn nàng trong chiếc áo sơ mi của chàng chạy loanh quanh trong bếp, chàng thấy vô cùng ấm lòng, vô cùng rạo rực, không ăn gì cũng cam tâm.

.....

Chiều nàng học tiết một nên 11h, chiếc Lamborghini Veneno  đã có mặt ở Hà Nội. Tháo dây an toàn cho nàng, Minh tỏ vẻ lưu luyến không nguôi, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn. Uyên toan rút lại nhưng anh vẫn cứ bướng bỉnh, anh hỏi nàng bâng quơ.

-"Giờ em tính sao?"

-"Tính sao là tính sao? Tôi không hiểu..."

-"Này nhá, em đừng có mà gian thương nữa đi"

-"Gian thương? Sao lại vậy???"

 Nàng vẫn ngơ ngác như con nai vàng.

 -"Thời gian qua ai khiến tôi nhung nhớ? Hôm qua ai làm tôi lo lắng sợ hãi?" Rồi anh đặt tay cô vào lưng mình: "Ai cố ý ngã lên người khác khiến chỗ này đau buốt suốt?...cứ...như...thế...này...tôi chắc chết sớm vì bị hành hạ về cả thể xác lẫn tâm hồn mất...haizzz...EM PHẢI CÓ TRÁCH NHIỆM!!!"

-"Hôm qua là chuyện ngoài ý muốn..."

Nàng ngập ngừng. 

-"Lưng anh đau lắm à, tôi...tôi... xin lỗi..."

-"HAY. Giết người xong cũng bảo ngoài ý muốn và xin lỗi được à cô bé??? EM ĐỀN ĐI!!!" 

Anh quát.

-"Ặc, anh đừng như vậy chứ...".

Thấy nàng run run đáp trả, Minh hạ giọng.

 -"Tôi đùa thôi". 

Đoạn, anh ghé sát vào tai nàng, gương mặt cực kì nghiêm túc, lòng ngập tràn xúc động, nhìn vào đôi mắt nàng, anh nói dõng dac, chậm rãi.

-"Tôi yêu em!"

Ba từ, tám chữ thiêng liêng ấy là điều bất cứ một cô gái trên thế gian nào cũng mong nhận được từ người mình yêu, nàng cũng chẳng ngoại lệ. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì cảm giác tội lỗi đã chiếm lĩnh, nàng rụt rè.

-"Ngọc...và...anh..."

-"Chẳng phải đã nói với em bao lần sao, tôi và Ngọc đã kết thúc rồi!"

-"Nguyên nhân là tôi sao? Tôi là kẻ thứ ba sao?..."

-"Chuyện này...chuyện này rất khó giải thích...nhưng em cũng biết tính Ngọc như thế nào rồi đấy... "

-"Lúc đầu tôi cũng rất giận vì bạn ấy làm chuyện không phải với tôi, nghĩ lại suy cho cùng, cũng chỉ vì yêu anh, vì không muốn mất anh...nhưng giờ tôi lại vì thế mà trả thù, cướp đi anh khỏi bản ấy...việc này thật không đúng..."

-"Nếu việc đó đúng thì em có yêu tôi chứ?"

 Nàng bối rối lấp liếm.

-"Tôi không thể sống trái với quy tắc của mình..."

-"Quy tắc gì chứ? Em trả lời vậy tức là em có tình cảm với tôi rồi, đúng không? Em không thể một lần vì tôi mà phá vỡ cái quy tắc ấy sao??? Trả lời tôi đi, tôi chỉ cần nghe xem, em có thích tôi hay không???"

Khuôn mặt chàng ánh lên nét chân thật, bờ vai săn chắc, ánh mắt khẩn khoản, hàng ngàn, hàng vạn lần nàng muốn gật đầu, muốn đồng ý, muốn nép vào chàng, nhưng lí trí nàng không cho phép, nàng sao có thể cướp đi tình yêu và hạnh phúc của người khác??? 

Có thể chính vì mối đe dọa là nàng, mà khiến Ngọc, đứa bạn cấp ba hiền lành, ít nói trở nên gian trá như vậy???

Nàng không thể...không thể...

-"Chúng ta đừng nên gặp nhau nữa thì hơn..."

Nàng dứt khoát, vội vàng xuống xe, Minh nhìn theo, đôi mắt vô hồn...Nhưng anh quyết không bỏ cuộc, nhất đinh, nhất định một ngày nào đó, nàng sẽ tới bên anh – anh và nàng, sẽ là một cặp uyên ương hạnh phúc không rời, nhất định là thế.

2h15, tại đại học Bách Khoa Hà Nội.

-"Alo..."

Uyên hạ giọng bé nhất có thể, sợ làm ảnh hưởng tới giảng đường.

-"Chị ơi, anh nhà bị đột quỵ, tình trạng rất nguy kịch, đang nằm ở viện, chị mau tới đi ạ..."

Giọng đầu dây có vẻ khẩn cấp.

-"Anh nhà nào? Có lẽ bạn nhầm số rồi nhé"

Nàng từ tốn đáp lại, nghĩ bụng buồn cười, nàng còn chưa kết hôn.

-"Vậy chị không phải bà xã của anh Phạm Bảo Minh ạ? Tại em thấy trong điện thoại lưu thế..."

-"Ừ, không."

Phạm Bảo Minh? Cũng cùng tên với anh? Sao người này lại có số của mình nhỉ, lại còn lưu là bà xã?Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng giật mình, cảm giác bất an dâng trào, nàng vội vàng gọi lại số vừa nãy.

-"Alo, vừa xong mình có nhận được điện thoại của bạn, về bệnh nhân tên Minh đó, bạn có thể miêu tả qua anh ta cho mình được không?"

-"Dạ, anh ấy cao khoảng mét 8..."

Nghe từng lời, từng lời của y tá mà chân tay nàng rụng rời, đấy cũng là lần đầu tiên trong đời nàng trốn học, tim đau đớn như có ai bóp chặt, nàng vừa chạy vừa khóc.

Hỏi han mãi mới tới được phòng bệnh của anh, nàng đứng như trời chồng, nước mắt cứ tràn ra mãi không nguôi. Anh nằm đó, vẻ mặt xanh xao gầy gò, nàng muốn gọi anh dậy để nghe chính miệng anh nói câu anh không sao, nhưng lại sợ anh mệt, muốn để anh nghỉ ngơi. 

Nhìn anh, lòng nàng đau xót.

-"Sao em bảo sẽ không gặp tôi nữa, em tới đây có việc gì?"

 Giọng anh khá mệt mỏi.

-"Nghe  y tá nói anh bị đột quỵ..."

-"Thì liên quan gì tới em". <<Nhân cơ hội bệnh tật, chàng tranh thủ làm nũng>> :X

-"Tôi...tôi...tới thăm anh"

-"Cũng biết quan tâm tới tôi cơ à..."

Nàng ngượng, quát lớn:

-"Thì ai bảo đứa nào đặt tên trên danh bạ linh tinh, làm người ta gọi tới cho tôi..."

-"Dạnh bạ tôi tôi thích đặt như thế nào là kệ tôi? Ai gọi em cũng tới à?" <<Được dịp trả đũa câu nói của nàng :" Ai bảo anh ngủ cùng anh cũng ngủ à">>

-"Anh... thật là...kệ xác anh, TÔI VỀ ĐÂY..."

Chưa kịp quay lưng bước đi thì bác sĩ chỉ vào Uyên, lớn giọng:

-"Cô là người nhà cậu Minh hà, đi theo tôi"

-"Kìa phu nhân, đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đi theo bác sĩ đi...". Minh giục nàng, cười nham hiểm.

Nàng lườm anh, bất đắc dĩ đi theo.

.....

-"Tình hình chồng cô khá là nghiêm trọng đấy..."

-"Hả? Chồng?..." 

Nàng sửng sốt, chợt nhớ ra điều gì đó nên cười cười chữa ngượng.

-"Vâng, bác sĩ cứ nói?"

-"Cậu ấy có lẽ chịu một cú sốc về mặt tình cảm, dẫn tới tinh thần suy nhược,  ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, đặc biệt là phần lưng, cô xem này..."

Uyên nhìn vào tấm chụp X-quang mà mù tịt, cô đành hỏi.

-"Phần lưng anh ấy...làm sao ạ?"

-"Bị tổn thương rất nghiêm trọng, tôi đoán là bị ngã hay do vật nặng đè vào, chưa tới mức gãy xương, nhưng nếu không tĩnh dưỡng cẩn thận, sẽ dẫn tới thoái hóa, có thể là liệt."

-"Uyên ơi, sếp nhất định không chịu nằm viện, tôi cản không được, đã bắt taxi đi rồi"

Duy vừa chạy vừa hớt hải gọi Uyên.

-"Trời đất ạ...sức khỏe anh ấy không tốt như thế, nhỡ xảy ra chuyện gì..."

Nàng sốt ruột, mau lẹ cùng thư kí trở về nhà tìm Minh.

                                .............................

Tường thuật chuyện xảy ra lúc 9h sáng cùng ngày, tại tập đoàn Bảo Minh

-"Thưa anh, tình hình của các chi nhánh con tiến hành rất thuận lợi, hai siêu thị mới mở của chúng ta ở Duck Mall cũng đang dần đi vào ổn định, đây là những văn kiện cần anh kí tên....Và cuối cùng là tiến trình quay quảng cáo của cô Ngọc gần hoàn thành rồi ạ"

-"Ok, tôi biết rồi, còn việc gì nữa không? "

-"Dạ, hiện tại thì hết ạ."

-"Lịch trình buổi chiều thì sao?"

-"Dạ, còn vài việc nhưng đều không quan trọng lắm ạ..."

-"Ừ, cậu tự làm hoặc giao giám đốc điều hành là được. Bệnh viện Phước Minh chúng ta đầu tư vẫn hoạt động tốt chứ? Tôi muốn nhập viện..."

-"Anh không khỏe chỗ nào ạ???..."

Minh và Duy bàn bạc, nói chuyện một hồi, chẳng biết họ nói gì, chỉ biết sau đó hắn đi đăng kí làm thủ tục nhập viện cho sếp với nét mặt hớn hở.

.....

2h chiều, tại bệnh viện Phước Minh.

-" Kết quả chụp X-quang của cậu hoàn toàn bình thường, lục phủ ngũ tạng đều ổn định, nói chung là tốt, không có gì đáng ngại."

Minh ngước nhìn bác sĩ, chậm rãi nói.

-"Nhưng tôi thấy trong người không được khỏe, và đặc biệt là phần lưng, có vẻ nó rất đau, chụp X-quang cũng chưa chắc nói hết lên được vấn để"

Bác sĩ nhíu mày tỏ vẻ băn khoăn, Minh nháy mắt ra hiệu cho Duy ra 'làm việc' với ông bác sĩ, đoạn hắn cũng không quên rút hai tờ mệnh giá 500k đút vào tay cô y tá theo lời dặn của sếp.

-"Nhớ làm theo lời anh dặn nhé." – kèm theo cái nháy mắt đầy gian xảo.

                                        ............................

3h chiều, tại bệnh viện Phước Minh.

Thấy bóng dáng Uyên, Duy chạy như bay tới phòng bệnh của sếp, gọi lớn:

-"Sếp, chừng vài phút nữa là nàng tới đấy ạ, sếp mau chuẩn bị"

-"Cậu thấy anh thế nào? Đã đủ gầy và xanh xao chưa?"- Minh hỏi Duy với vẻ mặt tinh quái.

- "Trông sếp như sắp tẻo đến nơi rồi ý. Chuyên viên trang điểm nước ngoài có khác."

Cả hai cười ha hả, đắc thắng.

Uyên sốt sắng bấm chuông liên hồi. Một lúc sau, Minh thều thào bước ra. Thấy anh ra mở cửa, nàng thở phào nhẹ nhõm.

-"Không sao chứ, dở hơi à mà lại về nhà?"

Khuyên anh thế nào, anh cũng không chịu nhập viện, anh nói ở viện lạnh lẽo, cô đơn. Nàng bó tay đành gọi cho bác sĩ, may mắn thay, bác sĩ nói anh chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng là được. Biết anh sống một mình, nàng đề nghị anh thuê y tá chăm sóc. Anh bướng bình.

-"Không cần đâu, em không phải lo lắng".

-"Sao không cần, anh ốm yếu thế này, để y tá tới chăm, có gì là không tốt?"

Minh nhìn vào mặt nàng, tỏ vẻ buồn rầu.

-"Nói thật với em, tình hình công ty tôi không tốt, có thể là đang trên đà phá sản, thuê y tá riêng tốn kém lắm, tôi không trả được..."

-"Gớm, anh tưởng tôi là con ngốc lớp một chắc, giờ internet phát triển như thế, muốn biết gì chỉ cần google thôi, anh đừng có 'do' mới cả 'trấu' trước mặt tôi thế... Anh lại định giở trò gì?"

Biết không lừa được Uyên, Minh lớn giọng:

-"Do trấu thì đã là sao? Tóm lại tôi bị em làm ra như thế này, tấm lưng nè cũng vì em mà suýt đi tong, tôi tại sao phải bỏ tiền ra thuê y tá, em mới là người thuê y tá"

-"Được, thuê y tá riêng bao nhiêu một tháng, anh thuê đi, tôi trả tiền..."

Biết cá sắp cắn câu, anh lững lờ:

-"Nhiều giá, tốt thì 10 triệu, có khi tới 20 triệu một tháng, nhưng ít nhất đều phải từ 5 triệu trở lên".

Ặc, cái thân sinh viên quèn thì lấy đâu ra, sao lúc nãy to miệng thế? Uyên tự trách mình.

-"Em trả nổi không???..."

Nhìn nàng ngần ngơ, thở dài ngập ngừng.

-"Trừ khi..."

-"Trừ khi sao?" 

Nàng mừng huýnh.

-"Em phải làm người chăm sóc tôi CHỨ SAO NỮA..." 

Minh tỉnh bơ hất cằm, vẻ ngạo nghễ.

Uyên bặm môi.

-"Phen này teo với cái của nợ này rồi, phải làm sao đây?" 

Vốn nhanh trí, nàng chống chế.

-"Chăm anh thì thường thôi, chẳng qua tôi bận học thôi. Anh biết tôi vốn là sinh viên nghiêm túc mà."

-"Gớm, em tưởng tôi là thằng ngốc lớp một chắc, giờ internet phát triển như thế, muốn biết gì chỉ cần vào website trường em thôi, em đừng có 'do' mới cả 'trấu' trước mặt tôi thế... Em lại định giở trò gì?" 

Minh nhại nàng rồi nói với giọng trịch thượng. 

"Ngoài 3 buổi chiều em đi học ra thì em phải ở đây chăm sóc tôi 24/24. Em biết bệnh tình của tôi thế nào rồi đấy, liệt cả đời như chơi."

 Vừa nói anh vừa nhăn mặt, lấy tay đấm lưng ra điều đau đớn lắm.

Uyên trợn tròn mắt.

-"Điên à."

-"Sao mà điên?"

-"Tôi không thể ở ban đêm với một con cáo già được."

-"Thế thì em về đi, để tôi chết liệt". Minh đứng phắt dậy, đóng sập của phòng.

-"Thích chết thì ra đây tự tử luôn đi, vào đấy dỗi hờn làm giề?" 

Uyên với theo, đoạn bực tức đi về.

Nàng đi, từng bước chân, từng suy tư.

Bước thứ ba.

"Bực mình, bực mình quá, cho anh ta chết luôn, đỡ làm phiển tới mình, bực không chịu được..."

 Bước thứ mười.

"Mình tốt với anh ta, anh ta còn làm màu..." 

Bước thứ hai mươi bảy.

"Người đâu mà hay dỗi."

Bước thứ bốn mươi sáu.

"Ặc, sao mình thấy khó chịu."

Bước thứ bảy mươi chín.

"Anh ta ở một mình thế liệu có sao? Lúc nãy mình có quá đáng lắm không." 

Bước thứ một trăm.

"Mình nên nhường anh ta mới đúng, dù sao anh ta cũng đang bệnh tật, haizz." 

Bước thứ hai trăm.

"Anh ta ra nông nỗi này suy cho cùng cũng do mình."

Bước thứ hai trăm lẻ một, nàng quay đầu, chạy một mạch tới phòng chàng, gõ cửa sầm sầm.

"Này, mở cửa ra, tôi muốn THƯƠNG LƯỢNG..."

Đang tiu ngỉu, nghe giọng nàng mà anh mừng như vớ được vàng, cố kìm nén niềm háo hức, chàng vờ mệt mỏi mở cánh cửa.

-"Em muốn nói gì?"

-"Trừ giờ lên lớp thì tôi sẽ chăm sóc anh hằng ngày, nhưng chỉ tới khi xong hết các công việc nhà thôi."

Tham vọng muốn nàng ở lại lâu hơn, nhưng sợ già néo đứt dây, Minh đáp.

-"Thế cũng được..."

Vậy là từ ấy, sáng trưa chiều tối, nàng ngày nào cũng tới 'hầu hạ' anh. Nhiều lúc vừa lau nhà nàng vừa tiu nghỉu, số phận sao mà trớ trêu? Nàng sinh ra, học đại học đoàng hoàng, cớ sao giờ này vẫn ở đây, nơi này, làm đủ thứ việc như một ô sin chuyên nghiệp? 

Lần trước đi làm có tiền nó còn khác, lần này, kiếp ô sin nhiều giờ hơn mà chẳng có lấy một xu.

"Ăn ở có đức mà sao đen như cờ hó thui vậy? Nhà một con cáo ở thôi mà cứ như cho cả họ ý? Hại bản cô nương lau chùi đau hết cả người? Chỉ trách mình quan tâm tới anh ta? Mà ai thèm quan tâm chứ? Mình đây là chỉ làm tròn trách nhiệm thoai..., haizz"

 Uyên tự an ủi bản thân, lấy thêm tinh thần chiến đấu.

.....

-"Đi đâu đấy ô sin?" 

Minh nằm trên sofa, giọng hống hách.

'Trời đất, thỏ đi nhẹ thế mà cáo vẫn phát hiện được, đúng là bản chất con cáo mà.'

 Nàng nhẹ nhàng.

-"Thưa đại gia, ngài đã no bụng, bát đũa đã rửa xong, nhà cửa cũng lau sạch sẽ, ô sin tôi xin phép được về nhà đúng như thỏa thuận."

-"Thỏa thuận là xong việc thì về, giờ việc còn chưa xong, em định nuốt lời về sớm hả?"

-"Làm gì còn việc gì? Nuốt cái gì mà nuốt?"

-"Còn, thuốc viên thì tôi uống rồi, nhưng thuốc xoa tôi không tự bôi được, em xoa thuốc cho tôi"

-"Xạo vừa thôi, tay dài như vòi voi thế mà không với được ra đằng sau lưng à? Tôi về đây"

-"Ừ, về đi, lòng dạ tiểu nhân, nói lời mà không giữ"

-"Không kích bác được đâu>< Tiểu nhân chào quân tử nhé". 

Nàng cười tủm tỉm. Không chịu thua, đại gia đành dùng mưu hèn kế bẩn.

-"Thôi được, em cứ về đi, thuốc đây nhất định tôi không thể tự bôi được, tôi càng bệnh lâu, thời gian gặp em càng được nhiều, thế cũng hay đấy, chào thân ái nhé".

Nàng ức xì khói, lớn giọng.

-"THUỐC ĐÂU, BÉ đưa đây CHỊ xoa cho nào..."

-"Vâng, thuốc đây, chăm sự nhờ CHỊ ạ...".

Đoạn, anh đưa thuốc cho nàng, sung sướng đắc thắng.

-"Đâu, đau ở đâu, chỗ nào còn xoa?"

-"Chỗ đấy đấy, dưới đấy" 

Đại gia luống cuống.

-"Chỗ này á? Hả".

Nàng ấn nhè nhẹ, lòng anh rạo rực, lòng tham trỗi dậy, đại gia được thể làm tới, hắng giọng:

-"Ừ, chỗ đấy, cả chỗ bên trên nữa...ừ, đúng rồi, xuống dưới nữa...ừ, phải...sang trái...sang phải tý...thôi lên trên tý đi...em xoa kiểu gì mà chả hết đau gì thế?...xoa mạnh mạnh vào...lại lần nữa đi..."

Bàn tay của nàng vuốt nhè nhè trên tấm lưng đầy săn chắc của anh, tim nàng đập mạnh, đầu óc loạn xạ, đoạn, nàng đổ thuốc ra đôi bàn tay, xoa một đường dứt khoát từ trên xuống rồi đứng phắt dậy:

-"Được rồi đó..."

Chàng 'cáo già' không từ thủ đoạn, miết tay xuống chiếc bàn:

-"Sao nhiều bụi thế này, lau gì mà bẩn thế, lau lại đi?"

-"Làm gì thấy bụi đâu, anh hoa mắt à..."

-"Ô sin gì mà cãi ông chủ nhem nhẻm nhem nhẻm thế, mau lấy khăn lau đi..."

.....

Chuyện kể rằng, ngày nào con cáo già gian ác cũng hành hạ con thỏ non ngây thơ tới tận 9 rưỡi, 10 giờ mới tha. Thỏ ta ấm ức vô cùng, mà chẳng thể làm gì được, sinh ra đã là kiếp thỏ thì phải chấp nhận thôi.

Nhưng rồi, ở hiền mãi thì cũng phải gặp lành, một ngày nọ,  một 'niềm vui' to đùng đoàng tới với chú thỏ bé xinh.

Ngày nào chú thỏ non xách đồ lỉnh khỉnh về nhà, ngang qua con cáo già gian ác, khẽ lườm trộm một phát rồi mới tung tăng vào bếp. Nhưng hôm nay, chưa để thỏ non lườm trộm, cáo già đã quát lớn.

-"Kiwi của ông chủ đâu osin?"

-"Hả, anh dặn tôi mua kiwi hả?"

-"Đầu óc em để đâu thế? Có mỗi việc nhỏ ấy mà cũng quên à? Thủ khoa đại học cái nỗi gì?"

-"Này, đừng có mà xỉa xói nhé, rõ ràng là anh không dặn mà..."

-"Rõ ràng là tôi có dặn mà, em nhớ lại đi."

-"Nhớ cái gì, anh có dặn đâu mà nhớ..." 

Nàng bực mình, xong vì biết thân phận hèn mọn chẳng thể ăn nổi đại gia, đành hạ giọng.

-"Thôi không phí lời với anh nữa, mệt, thích ăn thì tôi đi mua..."

-"Có thế chứ, ở ngay đầu phố có cửa hàng bán hoa quả sạch đấy, đi bộ ra đấy cho gần"

-"BIẾT ROÀI, không phải dặn."

'Đồ yêu sách!!!

Nàng ra đi với vẻ mặt buồn bực u sầu, tức tối tới lộn ruột, đóng cửa . Ấy vậy mà lúc về nàng lại hớn hở như bắt được vàng, ba chân bốn cẳng chạy, vừa gặp được chàng, nàng đã mừng rỡ khoe.

-"Eo ôi hôm nay may mắn thế chứ nị..."

-"Sao may mắn?"

-"Thì cửa hàng rau quả đang khuyến mại, mỗi khách hàng tới mua đều được nhận một phần quà đặc biệt, hí hí."

-"Thế em được cái gì?"

-"Tôi không biết, chưa bóc?"

-"Cái cửa hàng ấy chắc cũng chẳng có gì giá trị đâu..." 

Minh vờ tỏ vẻ không quan tâm.

-"Kệ chứ, cứ được tặng quà là vui rồi...hehe"

Đoạn những ngón tay thon thả của nàng thoăn thoắt bóc quà.

-"ÒA!!!" 

Nàng reo lên sung sướng. 

-"Đẹp quá, anh nhìn này, đẹp nhỉ...eo, đẹp thế..."

Đại gia cố nhịn nụ cười sung sướng, hằn giọng:

-"Trông cũng được...e...hèm..."

Mải mê ngắm món quà, bỗng nàng bâng quơ.

-"Ơ, cái dây chuyền này giống giống cái anh tặng Ngọc nhỉ? Mỗi tội cái này mảnh hơn và có ba ngôi sao màu tím, anh xem này..."

Anh giật mình, nhấp ngum nước, toan nói lấp liếm một vài câu gì đó cho qua chuyện thì nàng đã nhanh chóng nhận ra sự thật.

-"Ừm, xem xét kĩ lại thì cũng không giống lắm, cái của anh tặng Ngọc chắc chắn hơn, còn cái này, mỏng manh, giật cái là đứt, nhìn qua là biết hàng mĩ kí, cùng lắm cũng chỉ 30k nhỉ..."

Vâng, cái trí 'thông minh' của nàng khiến chàng tý sặc. Khổ thân cái người nào đặt làm cả tháng trời, cứ cách ba mắt dây lại cho đính viên kim cương nhỏ xíu tinh xảo, tới ba ngôi sao cũng được nghệ nhân khắc cẩn thận từ đá Musgrative. 

Tất cả những thứ đó, qua mắt nàng, chỉ là mĩ kí thôi sao? Hự hự, sợ nàng không nhận, đại gia đã phải dùng cửa hàng trái cây tặng trá hình, tất nhiên không mong nàng biết chuyện, nhưng việc nàng đánh giá về sợi dây khiến anh không khỏi chạnh lòng, đại gia hắng giọng.

-"Nói cho phải thì người trả tiền mua kiwi là tôi, nên tôi là người được nhận sợi dây chuyền đó!"

-"Cái gì, anh vô lý vừa thôi, tôi là người đi mua mà, chủ quán đích thân tặng cho tôi mà"

-"Nhưng em chả vừa chê là đồ mĩ kí sao? Mĩ kí thì đưa tôi!"

-"Mĩ kí nhưng tôi thích là được, mà loại hàng hạ phẩm này thì anh dùng làm gì? Tôi nhất định giữ, trừ khi..."

-"Trừ khi sao?"

-"Trừ khi anh quá muốn có nó, muốn sợi dây này luôn ngự trên cổ mình hàng ngày...nếu vậy thì...nếu vậy thì...nếu vậy thì....MUỘI XIN NHƯỜNG TỶ..."

Đoạn nàng cần thận nâng sợi dây đặt trước mặt anh, nở nụ cười gian trá, ngại tím mặt, nhưng anh là ai, nàng là thỏ ranh thì anh vẫn là cáo già cơ mà? Con cáo kéo lấy con thỏ đang cười đắc chí, vòng tay qua siết chặt eo xinh.

-"Ê, làm gì thế, bỏ ra..."

-"TỶ MUỘI với nhau, MUỘI ngại cái gì chớ..."

-"Ê, gian thương, bỏ ra!"

-"Sao MUỘI lại cứ trốn tránh TỶ thế..."

Người nàng nhanh chóng bị kẹp chặp giữa cặp đùi rắn rỏi của chàng. Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng sang một bên, ba ngôi sao tím nhỏ xinh từ từ được đeo lên chiếc cổ trắng nõn nà của nàng. Tim nàng đập, người nàng như run lên khi bờ môi chàng chạm gáy. Theo phản xạ, nàng nhúc nhích tính thoát thân, chàng khẽ thì thầm vào tai nàng.

-"Chỉ một phút thôi...xin em đấy"

Chưa bao giờ cáo muốn 'ăn tươi nuốt sống' thỏ tới vậy, cũng chưa bao giờ, trong một phần trái tim của thỏ, không muốn chiến đấu, không muốn quật cường, không muốn dũng cảm nữa, một phần trái tim ấy, muốn dâng mình cho cáo.

-"Muộn rồi, đi nấu cơm đây..."

Quay người nàng về phía mình, mặt chạm mặt, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, anh thì thầm:

-"Em là không yêu tôi...hay đơn giản chỉ vì em không muốn làm người thứ ba???"

Ở trong lòng anh, gương mặt anh sao mà tuấn tú tới vậy, bàn tay anh ôm nàng- sao lại ấm áp tới thế, mùi hương nam tính từ cơ thể anh- sao lại có sức mê hoặc ma mị vậy? 

Trăm ngàn lần muốn nói không yêu anh mà không tài nào gian dối khi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, khát khao muốn thú nhận tình yêu cháy bỏng mà không sao làm được, kể cả nàng có bỏ qua mặc cảm tội lỗi thì cũng chẳng đủ tự tin, nàng là ai cơ chứ, anh là ai cơ chứ? 

Nàng liệu có xứng??? Cuối cùng, vẫn là bài ca lấp liếm muôn thủa.

-"Tôi chỉ đơn giản là đói rồi thôi, anh thích ăn gì..."

Biết nàng vẫn còn ngại ngùng, anh tạm thời không ép, trộm nghĩ thà để thế này còn hơn làm nàng khó xử, anh rất sợ, sợ nàng sẽ không ở bên anh nữa.

-"Gì cũng được, em nấu gì cũng ngon..."

Định ngoảnh lại trêu anh, 'ăn c...cũng ngon hả', nhưng thế nào, nàng lại thôi, lầm lũi đi vào bếp.

.....

Nàng thỏ mắc một bệnh lạ- đó là thích tự sướng trước gương, nhất là khi thỏ ta có đồ mới. Lần này có lẽ căn bệnh càng trầm trọng, khi nàng vô cùng - vô cùng - vô cùng thích chiếc vòng cổ màu tím, rình lúc cáo già ở trên phòng ngủ, là nàng lại bỏ tạm công việc, chạy ra đứng trước chiếc gương lớn ở ngoài phòng khách, tự độc diễn với chính mình.

-"Gương nhà đại gia có khác- cũng to hơn hẳn gương nhà  mềnh..."

-"Soi ở đây thích thật, chỉ có chiếc gương này mới lột tả được hết vẻ đẹp của ta...haha"

-"Cái vòng này là đồ mĩ kí mà đẹp ghê người – chẳng qua là mềnh quá xinh đẹp nên đeo cái gì cũng đẹp thoai...híhi" <tay mân mê cái vòng>

-"Đẹp quá, đẹp quá...cao thêm chút nữa có khi thành hoa hậu Việt Nam cũng nên..."

-"Người đứng trước gương là ai vậy>< Ta ghen tỵ với sắc đẹp của nàng quá....",thỏ nháy mắt, cực kì biểu cảm.

Có những lúc, vì quá hưng phấn, nàng còn giả giọng người dẫn chương trình:

-"Xin giới thiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đạt giải Oscar năm nay, cô Tố Uyên"

Đoạn, nàng làm bộ đi lên nhận giải với dáng vẻ yêu kiều:

-"OMG!!! Tôi rất mừng, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ được giải này, trước tiên, xin cảm ơn cụ kị tôi đã sinh ra ông bà tôi, rồi ông bà tôi đã sinh ra bố mẹ tôi, để bố mẹ tôi đã sinh ra tôi...Thành công ngày hôm nay..."

.....

Nàng đứng trước gương, hồn nhiên, vui tươi như vậy, nàng chẳng thể nào ngờ, những phút giây giải trí ấy của nàng cũng chính là những phút giây đại gia như trúng bùa, nghiêng ngả, nắc nẻ trên phòng.

Ai mà ngờ được cơ chứ? Ai mà ngờ con cáo già gian ác tới mức gắn camera quanh nhà chỉ để trông chừng một chú thỏ non?

Nàng nhí nhảnh như con cá cảnh, chàng thì nhiều khi cười chảy cả nước mắt, cáo và thỏ, bọn họ cứ như vậy yên bình mà sống.

.....

Một ngày nọ, 10h sáng.

-"Mẹ à, lúc nãy con thấy mẹ gọi nhỡ, mà con đang đi đường?"

-"Ừ, con ạ, lúc sáng bố trèo định hái gửi cho con mấy quả hồng xiêm, chẳng biết ông ấy loạng choạng thế nào mà lúc xuống bị ngã..."

-"Hả, ngã như thế nào ạ? Bố có sao không mẹ?"

-"Không sao con ạ, nhưng hình như lưng bị hơi bị đau..."

Nhớ tới khả năng bị liệt của bệnh đau lưng mà Minh đang chịu mà nàng lo sợ luôn cả cho bố mình, giọng run run, dồn dập.

-"Ặc, thế phải xuống huyện khám luôn mẹ ạ, mà nếu không được thì chiều bố mẹ bắt xe ra rồi con đón...ở đây hơi xa nhưng trang thiết bị hiện đại lắm...hơi đau nhưng để lâu sợ biến chứng gì nguy hiểm "

-"Ừ, anh Hà đưa bố xuống huyện chụp rồi con ạ, họ bảo không sao, chịu khó uống thuốc và tĩnh dưỡng là khỏi."

-"Vâng, vâng, tốt quá ạ, có gì mai con về ạ."

-"Thôi con ạ, về làm gì vất vả ra, đi mấy trăm cây chứ ít à...mà mẹ gửi cho yến gạo mới hồng xiêm, na nữa đấy, ở đấy mai ra bến xe nhận..."

-"Dạ, vâng ạ, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe ạ..."

Cúp máy mà nàng rơm rớm, sáng hôm đó, nàng không tài nào mà tập trung làm việc được, nỗi nhớ gia đình và lo cho ba cứ canh cánh.

Một lúc, nàng vội vàng mở tủ, lấy toàn bộ chỗ thuốc trị đau lưng của anh, chạy một mạch ra hiệu thuốc gần đó. Nàng nghĩ, anh là đại gia, chắc chắn sẽ được kê khai loại thuốc tốt nhất, sịn nhất, nàng muốn bố nàng cũng được dùng loại thuốc đó.

-"Chị ơi lấy cho em thuốc giống hệt những phên này, liều lượng cũng như thế luôn ạ"

Nàng thở hổn hển, nói với chị bán thuốc.

-"Ừ, okie em..."

Vừa lấy thuốc cho Uyên, chị vừa tươi cười, vừa hỏi thăm.

-"Em mua làm gì mà lắm thuốc bổ thế, thực ra uống nhiều thuốc bổ cũng không tốt đâu, quan trọng là phải ăn uống điều độ, đủ chất, sinh hoạt đúng giờ".

-"Không, em mua thuốc chữa đau lưng mà, chắc trong đống này có vài loại thuốc bổ à chị".

Chị dược sỹ giật mình, xem lại cẩn thận những loại thuốc cô bé vừa đưa:

-"Trong đống này làm gì có thuốc đau lưng... "

-"Thật ạ, chị xem lại hộ em xem, mà cả cái tuýp xoa này nữa, chắc tuýp này trị đau lưng ạ?"

Kiểm tra lại một lượt, nhưng khẳng định của chị vẫn không hề thay đổi:

-"Ừ, toàn thuốc bổ không à, còn tuýp xoa là giúp mềm và trắng da thôi, em xem này, thành phần chính là vitamin E mà."

Mới đầu, nàng còn ngây ra không hiểu, nhưng được một lúc, khi mà một lượng máu nhất định đã lên được tới não, nàng giận sôi máu, cố kiềm nén, bảo chị lấy cho thuốc trị đau lưng loại tốt nhất, chạy nhanh ra bến xe gửi về nhà.

Xong xuôi, chú thỏ non bực mình lao thẳng tới hang cáo.           

Cáo già vẫn nhởn nhơ chưa biết chuyện, thấy thỏ, cáo ung dung nạt nộ:

-"Osin đi đâu thế? Để bản thiếu gia ở một mình à, cần cái gì đi lại nhiều là không tốt cho bệnh tình của tôi đâu? "

Bình thường, bị người khác lừa, lợi dụng, nàng cũng chỉ bỏ qua, không chơi nữa, vì nếu trả thù, chính nàng cũng lại làm những hành động bẩn thỉu ấy, nàng không muốn, vậy mà, hôm nay, vận hết khí công, nàng không sao thoát khỏi bực mình, thực sự muốn cho tên này một trận ra ngô ra khoai.

 "ĐỒ KHỐN NẠN, HÈN HẠ, LỪA TÔI HẢ, LÁO TOÉT"

Điên hết cả tiết, nàng định xổ toẹt cả đống câu chửi cho đỡ bực, nhưng nghĩ lại không hay, chửi xong thì thôi không tới làm nữa, con cáo già này chẳng thiệt thòi gì, chỉ thiệt ta, đã làm mệt lại ra đi trong bực tức, không được, trong phút cơn giận đã xì khói ra tới đỉnh đầu, chú thỏ non quyết định.

"Hắn đã mưu hèn kế bẩn thì mình cũng phải mưu bẩn kế hèn, hãy đợi đấy cáo ạ, ta tới đây."

-"Tôi...tôi..."

Tiếp xúc với Minh một thời gian, đặc biệt là Ngọc, Uyên cũng học lỏm được từ các tềnh iu chút ít kinh nghiệm diễn xuất.:X.

 Nàng thở hổn hển, cố tình nói rất nhỏ, nhẹ nhàng, hai đầu gối khụy xuống. Nhìn nàng từ từ lịm dần, yếu ớt trên sàn nhà, lòng chàng đau thắt. Chàng lao ra, như điên, bế nàng dậy, gọi tên nàng trong lo sợ. Vừa đặt nàng vào giường, chàng toan gọi bác sĩ thì nàng tỉnh dần, đôi mắt bồ câu hé mở mệt mỏi.

-"Không sao...tôi...bị hoa mắt, chóng mặt thôi..."

-"Nhất định phải gọi bác sĩ tới khám cho yên tâm"

-"Tôi không thích...".

Thấy nàng cương quyết, còn định đòi về, chàng đành nhường nhịn.

-"Nhưng bây giờ phải làm sao đây, em thế này tôi lo lắm..."

-"Không sao cả, tôi nghỉ ngơi một chút là được, tý còn phải nấu cơm, dọn dẹp nữa... "

-"Thôi, thôi, tất cả việc ấy bỏ tất đi, em giờ phải nằm yên đây nghỉ đi, tất cả những việc khác, cứ để tôi lo"

-"Như thế thật không phải..."

Thỏ non làm màu, cười thầm trong bụng, giờ mới hiểu cảm giác được làm một con cáo sướng như thế nào, trời đất đổi thay, mọi vật biến hóa khôn lường, biết đâu có ngày này, nhất định hôm nay, con cáo già phải cưng nựng ta hết mực, cứ đợi đấy.

-"Không sao cả, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi sẽ thuê người làm hết, mau chóng khỏe đấy."

Nói xong, Minh nhẹ hun lên trán , rồi đắp chăn cẩn thận cho nàng, nàng thì thầm.

-"Những lúc...những lúc...ốm như thế này...tôi chỉ muốn được ở bên cạnh người mình yêu thương, không muốn có người ngoài"

Người mình yêu thương? Nàng vừa nói gì, người mình yêu thương ư??? Chẳng nhẽ nàng đã chấp nhận tình cảm của mình? Lẽ nào...Lẽ nào...

 Chàng nghĩ mà sướng sung hết cả người, quyết không gọi một ai cả, ngay lập tức tự mình giặt giũ, phơi phóng, dọn dẹp nhà cửa một cách hứng khởi, cũng vì lần đầu 'được' làm những công việc này nên chân tay cứ lóng ngóng. 

Về nàng, nằm trên phòng một mình kể cũng chán, loăng quăng tìm cái điều khiển ti vi cho xem đỡ buồn. 

Bóng đá này...chuyển kênh... tenis này...chuyển kênh...bóng rổ này...chuyển, vô vị quá....chẳng có chương trình nấu ăn hay phim nào cả...

-''Á, cái này có vẻ hay...''

Uyên reo lên khi nhìn một căn bếp sang trọng trên màn hình sau một hồi ấn điều khiển loạn xạ, đoán là chương trình nấu ăn, nàng nằm xuống từ từ thưởng thức. 

Nhưng sao quen thế nhỉ? Mình gặp ở đâu nhỉ?...Trời đất, người này...sao anh ta lại ở trong tivi nhỉ? Ừm, có thể người ta mời doanh nhân trẻ tới bếp cho mới mẻ thì sao, hắn ta thì biết nấu ăn gì cơ chứ, xi....><...sao chương trình này không có tiếng vậy ta, cũng chả có MC gì cả...á...căn bếp này...cà rốt kia, cá quả kia, cua kia...chẳng phải đồ lúc sáng ta mua sao, sao kì vậy?

HẢ. CHIẾC BALO để kia, chẳng phải của mình...cái này, cái này không phải chương trình tivi sao? Là CAMERA...đúng rồi, là CAMERA, kín cổng cao tường thế này còn lắp camera chống trộm à, xời...haha, xem con cáo lóng ngóng vụng về kìa, cho chết...ái chà chà, làm cua cơ à...đấy, biết ngay mà, ko bị cắp mới lạ, haha.

Nàng cứ thế trên giường, ngây thơ vui cười, sung sướng, thỏa mãn.

"Eo ôi, con cáo nó còn huýt sáo nữa kìa, khà khà."

Chợt nàng giật mình nhớ ra, huýt sáo có là gì, còn nhảy múa, còn hát diễn kịch, ngoáy mông, những lần tự sướng của nàng có khi nào cáo già cũng ở trên phòng này và xem thấy hết không? Ôi thôi cái thân thỏ non, tưởng là tinh ranh, vậy mà bị cáo ăn hiếp hết lần này tới lần khác.

Ai đó xì khói lần hai.

-"Em đỡ chưa? Tôi nấu cơm xong rồi đấy, lần này có cụ google nên có vẻ là được đấy, đã muốn ăn chưa?"

-"Tôi...haizz...<ngập ngừng>...có vẻ không nên nói thì hơn..."

-"Sao trông buồn thế? Cứ nói đi xem nào?"

-"Thôi, ngại lắm"

Nàng vờ vịt nhử chàng.

-"Nói đi mà, có gì mà ngại..."

-"Thôi, không nói, có gì đâu."

-"Không có gì thì càng phải nói?" 

Minh sốt ruột.

-"À thì, ...thực ra những lúc nhỏ tôi bị ốm, bố tôi thường cõng tôi đi qua các bậc cầu thang, giờ tự nhiên nhớ nhà, thèm cảm giác đấy"

-"Xời, có gì đâu, đơn giản, ăn cơm nghỉ ngơi xong tôi cõng em, đi tới lúc nào chán thì thôi"

-"Không, nói là nói thế thôi, ngại lắm..."

-"Có gì mà ngại, xuống ăn cơm đã nào". 

Đoạn, anh bế nàng dậy, ấp vào trong lòng, chạy một mạch xuống bếp.

Tính ra thì anh cũng là người có năng khiếu nấu nướng ra phết, lần đầu tiên, chỉ tra công thức trên google mà thức ăn cũng khá đạt. Được nàng khen, anh càng thêm sung sướng. Ăn uống dọn dẹp nghỉ ngơi xong xuôi, anh nằng nặc đòi cõng mặc cho nàng bảo không muốn. 

Nàng áp mặt vào lưng, vòng tay qua cổ khiến tim anh xao xuyến, bồi hồi tới nghẹt thở. Bên nàng, cảm giác rất ấm áp, hạnh phúc; nàng gầy guộc, nhẹ tênh như tố cáo anh thời gian qua bắt nàng vất vả. Anh cứ đi từng bước từng bước, lên rồi lại xuống, mong thời gian hãy ngừng trôi, ở giây phút này...

-"Được 10 vòng rồi đấy, anh không mệt à?"

-"Tôi không?"

-"Không đau lưng à?"

Nghe nàng hỏi, anh chột dạ, vội đặt nàng xuống, đặt ngay tay lên lưng.

-"Á, đau quá, giờ em nhắc tôi mới nhớ, em nặng quá, nhức hết cả người....á...á dùi ui...đau."

Nàng nhìn anh, chép miệng.

-"Làm màu nhiều thế mà vẫn chưa đủ à? ĐỒ LỪA GẠT...ĐỂU CÁNG..."

-"Em nói gì tôi không hiểu?"

-"Vẫn chưa thú nhận à, tôi biết hết rồi, lưng anh ý, anh có sao đâu, chỉ là giàu tới mức mua được cả bác sĩ thôi, anh điên rồi, còn bắt tôi osin chứ? Anh tưởng tôi rỗi lắm chắc? Nói cho anh biết, TÔI...hôm nay tôi trả vờ ốm đấy...TÔI ...MUỐN CHO ANH HIỂU cảm giác bị lợi dụng, thế nào, một ngày vất vả có thấy bực không? Đằng này tôi là bao nhiêu ngày, đồ thần kinh...Đừng bao giờ gọi hay liên lạc với tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy CÁI MẶT ANH!!!"

Cáo lặng nhìn thỏ tức tưởi rời khỏi hang, thỏ giận thật rồi, nổi cáu thật rồi, cáo cũng chả dám giữ, chả dám ho he, chỉ nói một câu, một câu rất nhỏ mà có lẽ thỏ không được nghe:"Ngày hôm nay tôi thấy rất rất rất ...hạnh phúc!!!"

.....

Vài ngày sau.

-"Thưa anh, lúc nãy có một cô gái gọi tới, cô ấy không nói tên."

 Duy báo cáo.

-"Có việc gì?"

-"Cô ấy nói bảy giờ tối nay anh cùng cô ấy họp lớp cấp ba ở Tree Place ạ. Nếu sếp muốn, em có thể cho tra số điện thoại tìm ra cô ta".

-"Không cần..."

Vậy là sau mấy ngày buồn bã khổ sở, đại gia đã lấy lại sức sống, hôm đó, anh cười tủm tỉm một mình rất nhiều, buổi chiều thì ra về từ sớm, tắm giặt sửa soạn, ăn mặc thật bảnh, cuối cùng thì nàng đã hết giận, đã chấp nhận anh, còn giới thiệu với các bạn của nàng chứ. Được, anh sẽ không để nàng phải thất vọng.

.....

-"Anh, ngạc nhiên chưa?"

-"Sao...sao em ở đây...chẳng phải em đang đi du lịch ở châu Âu hay sao?"

-"Về sớm vì nhớ anh đóa, bất ngờ không, vào đi, các bạn em đang chờ, nhanh lên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status